Nam Cung Dụ phải lập tức lên máy bay từ Ý để trở về, dọc đường đi không dám dừng chân nửa giờ. Chỉ sợ rằng có di chứng để lại gây ảnh hưởng đến tính mạng của cô.
Vừa đến nơi, anh ta lấy làm lạ khi không thấy người anh em cuồng vợ của mình ở đây. Theo lý mà nói, Phó Liên Ngạo sẽ không rời khỏi cô vợ nhỏ của mình nửa bước.
Liễu Dung Nghiên ngồi trên giường bệnh, khóe mắt ươn ướt, đôi mắt trống rỗng vô hồn nhìn về phía cửa sổ. Nhìn thấy anh ta đi vào, cô mấp máy môi, nói: "Anh, Liên Ngạo muốn ly hôn với em."
Nam Cung Dụ ngờ vực nhìn cô, đột nhiên không hiểu ý của cô là gì, anh hỏi: "Em nghĩ linh tinh gì vậy hả? Liên Ngạo yêu em, sao có thể muốn ly hôn chứ?"
Phó Liên Ngạo suy sụp bao nhiêu trong suốt một tháng qua là điều mà bất kỳ ai cũng nhìn thấy rõ ràng.
Anh yêu cô sâu đậm đến tận tâm can, sao có thể muốn ly hôn được. Chắc chắn là cô bé này lại nghĩ ngợi lung tung rồi.
Liễu Dung Nghiên lắc đầu, nước mắt trào ra từ đôi mắt, thấm ướt cả tờ giấy trên tay cô. Giọng nói cô run lên mạnh mẽ: "Anh ấy đã chuẩn bị cả giấy tờ ly hôn rồi."
Nam Cung Dụ sững người khi thấy nội dung của tờ giấy mà cô đang cầm. Anh ta giật nó từ tay cô, sau đó nghiến răng: "Em ở đây đi! Anh đi tìm cậu ta."
Nói xong, Nam Cung Dụ mở cửa chạy ra ngoài, anh ta rút điện thoại gọi cho ai đó, giọng điệu vô cùng tức giận, giống như đỉnh núi lửa sắp phun trào.
"Phó Liên Ngạo! Cậu ra đây!"
Anh ta vừa giơ chân đạp phăng cửa phòng làm việc của anh, vừa hét gọi tên anh. Trong mắt tràn đầy lửa giận, phừng phừng như muốn thiêu đốt người khác.
Phó Liên Ngạo đứng trước cửa sổ, không khí yên lặng và lạnh lẽo đến rợn người. Nghe thấy giọng của Nam Cung Dụ, anh xoay người mắt đối mắt với anh ta.
"Tìm tôi à?"
Nam Cung Dụ cầm trên tay tờ đơn ly hôn của anh và cô, ném thẳng vào mặt anh: "Cậu muốn ly hôn với em dâu? Có phải bị điên rồi không!"
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào tờ đơn nằm ngổn ngang dưới nền nhà. Ánh mắt không nổi lên một gợn sóng.
"Đơn ly hôn đã đưa cho cô ta rồi. Anh còn không hiểu sao?"
Phó Liên Ngạo thản nhiên nói ra những lời lạnh lùng như thế khiến Nam Cung Dụ không thể nào tin nổi.
Anh ta giống như đã nghe được một điều gì đó khó tin và phi thường lắm vậy.
Nam Cung Dụ siết chặt tay, lên giọng chất vấn: "Có phải một tháng này ăn ngủ không đủ giấc nên đầu óc cậu có vấn đề không hả? Cái gì mà ly hôn? Cả tôi và lão đại đều thấy cậu yêu em dâu đến chết đi sống lại đấy. Phó Liên Ngạo, đừng có phát điên nữa!"
Anh yêu Liễu Dung Nghiên nhiều thế nào, người khác có thể không biết. Tuy nhiên, anh ta và Nhiếp Trầm chơi với anh từ lúc lọt lòng, sao có thể không hiểu anh cho được. Một người sắc đá, lịch sự nhưng xa cách như anh lại trở nên dịu dàng, ôn hòa khi ở bên cạnh cô.
Anh không màng hình tượng của bản thân, đầu tóc còn không thèm chải chuốt, chăm sóc cô 24/24 giờ. Vậy mà điều anh muốn làm đầu tiên sau khi cô tỉnh lại, chính là đưa cho vợ mình một tờ đơn ly hôn?
Phó Liên Ngạo châm một điếu thuốc, khói trắng phả vào trong không khí. Mờ mờ ảo ảo, che khuất mọi thứ tựa như trái tim anh lúc này.
"Vốn dĩ chỉ là cuộc liên hôn thương mại, lấy đâu ra tình yêu?"
Ngữ điệu của anh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ. Thậm chí còn lạnh lùng và xa lạ hơn trước.
Đây là một Phó Liên Ngạo mà anh ta dường như chưa từng nhìn thấy.
Nam Cung Dụ như bị chặn họng, quả thật là cuộc hôn nhân này ban đầu không hề xuất phát từ tình cảm của hai bên.
"Cậu có dám nói rằng cậu không yêu em dâu không? Phó Liên Ngạo, mọi hành động và lời nói trước đây của cậu đều vạch trần tình yêu cậu dành cho cô ấy."
Phó Liên Ngạo nghẹn lời, sau đó như nhớ ra được gì đó. Anh cười lạnh, nhìn qua khe hở của cánh cửa đang phản chiếu một chiếc bóng mờ nhạt: "Tôi là một người đàn ông có trách nhiệm. Làm mọi thứ cũng chỉ vì cô ta là vợ tôi. Bây giờ, tôi đã tìm thấy người tôi yêu rồi, cũng đã đến lúc cô ta nên trả lại tự do cho tôi, đúng không?"
Liễu Dung Nghiên chết lặng đứng ngoài cửa, nhiệt độ hôm nay rất thấp, cô thậm chí còn không mặc được quần áo đàng hoàng, chỉ có một bộ đồ bệnh nhân mỏng manh chạy chân trần đến đây.
Từng giọt nước mắt rơi tí tách xuống sàn nhà, tiếng nức nở bị kìm lại nghẹn ngào trong góc tối. Cô ngồi sụp xuống, cả người cuộn tròn nép vào góc.
Cơ thể cô rét lạnh, toàn thân như bị rút kiệt sức lực ngay cả đứng cũng không đứng lên nổi.
Anh đã... đem lòng yêu người khác rồi?
Vậy những ngọt ngào, những tình cảm mấy tháng qua, rốt cuộc là gì trong mắt anh?
Thật sự như lời anh nói, chỉ đơn giản là hoàn thành nghĩa vụ của một người chồng hay sao?
Phó Liên Ngạo cảm thấy trái tim mình dâng lên từng hồi đau nhói. Anh nuốt ngược nước mắt vào trong, cắn chặt môi đến nỗi bật máu.
"Lão nhị, tôi không yêu cô ta." Phó Liên Ngạo cất giọng bình thản và dứt khoát lạ thường, không chút do dự hay nao núng: "Tôi muốn cho cô gái tôi yêu một danh phận đúng nghĩa."
"Liễu Dung Nghiên cũng nên trả lại vị trí cho chủ nhân đích thực của nó."
Nam Cung Dụ im lặng không nói lời nào. Anh ta nhìn anh, bỗng nhiên chẳng biết nói gì cho phải. Chỉ có thể thở dài, nói: "Tôi không biết cậu có nỗi khổ tâm gì. Nhưng Liên Ngạo, đừng làm tổn thương cô gái mà cậu yêu. Cậu sẽ phải hối hận đấy."
Phó Liên Ngạo như lơ đãng liếc về phía cửa, không thấy bóng dáng của cô nữa.
Tiếng vỡ tan phát ra từ sâu trong nội tâm anh, đâm thủng từng lớp phòng ngự kiên cố mà anh vừa gây dựng nên.
Buông tay cô sẽ chỉ khiến cô đau khổ một thời gian ngắn.
Nhưng kiên quyết giữ cô ở lại sẽ phá hủy cả cuộc đời này của cô gái mà anh yêu.