Liễu Dung Nghiên vừa dọn dẹp lại bàn ăn, vừa suy nghĩ biện pháp khác để giải quyết vấn đề về vị trí xây dựng trường học. Thật ra với những mối quan hệ xã giao của cô, có không ít người mong muốn được hỗ trợ, nhưng cô lại không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ.
Anh trai của cô từng nói với cô rằng người làm ăn sẽ không bao giờ tùy tiện cho không ai cái gì, tất cả mọi thứ đều sẽ thu về lợi ích cho họ. Liễu Dung Nghiên không mong muốn sau này sẽ có người mượn việc từng giúp đỡ cô nhằm lấy được lợi ích từ nhà họ Liễu.
Lần này đề cập việc xây dựng trường học với Phó Liên Ngạo cũng là bất đắc dĩ, bởi vì cô đã vận dụng gần như toàn bộ mối quan hệ của mình mà vẫn chưa thể tìm được địa điểm nào phù hợp. Phản ứng của anh cũng không nằm ngoài dự đoán của cô là bao, không có lí do gì để Phó Liên Ngạo phải đồng ý.
Không thể thuyết phục được anh, cô đành tiếp tục nhờ dì út làm bên bất động sản tìm kiếm vậy.
Liễu Dung Nghiên chỉ vừa mới đứng dậy, một bóng đen bất ngờ chạy đến. Bàn tay to rộng của Phó Liên Ngạo hiện ra trước mắt, anh dành lấy bát đĩa trên tay cô.
Phó Liên Ngạo đặt một xấp giấy trên bàn, nhẹ giọng nói: "Bàn tay của phái nữ không phải để làm việc nhà đâu, vợ à!"
Đôi lông mi dài, cong vút như cánh bướm của cô khẽ run, chớp mắt nhìn anh. Cô hơi nghiêng đầu, quan sát từng hành động tiếp theo của người chồng mới cưới.
Phó Liên Ngạo đeo tạp dề lên người. Anh quay đầu lại, rất tự nhiên nói chuyện với cô, giống như một cặp vợ chồng son có một giai đoạn yêu đương nồng cháy: "Vợ à, em đừng cảm thấy lạ lẫm! Ở nhà của anh, phái nữ luôn luôn ở trên, ba của anh cũng chưa từng để mẹ anh động vào công việc nhà đâu."
Liễu Dung Nghiên nghe thế chỉ cười mỉm một cái, ánh mắt nhìn anh cũng trở nên trìu mến và gần gũi hơn trước. Phó Liên Ngạo chỉ chỉ vào khóe miệng của mình, thẳng thắn khen ngợi một câu:
"Vợ à, lúm đồng tiền của em rất xinh đấy! Sau này cười nhiều một chút, được không em?"
Nếu là người con gái khác có lẽ sẽ tỏ ra thẹn thùng, e ngại, nhưng Liễu Dung Nghiên rất thoải mái gật đầu.
Phó Liên Ngạo nhận được câu trả lời liền quay đầu lại tiếp tục công việc. Anh cho hết đống bát đĩa vào bồn rửa, động tác nhanh gọn, gần như không để một giọt nước nào bắn ra bên ngoài hoặc rơi xuống sàn nhà. Qua ba lần rửa, những chiếc bát đã trở về trạng thái ban đầu, sáng bóng và sạch sẽ. Phó Liên Ngạo còn cẩn thận lau chùi lại khu vực bếp, dùng chổi lau nhà lau qua một lượt.
Tầm nhìn của cô dừng lại trên đĩa trái cây đặt trên bàn, trong lòng đưa ra một quyết định.
Cô sẽ báo đáp lời khen của anh bằng việc tặng cho anh một li nước ép đặc biệt.
Liễu Dung Nghiên tận dụng thời gian anh đang rửa bát để làm nước ép. Tuy không quá cầu kì nhưng màu sắc của nước trái cây rất đẹp mắt.
Phó Liên Ngạo rửa sạch và lau khô tay xong thì đi ra ngoài. Những tài liệu anh đem cho cô xem đã được cô sắp xếp ngay ngắn đặt trên bàn. Dường như cô vợ nhỏ của anh vẫn chưa xem qua chúng mà vẫn nghĩ rằng đó là giấy tờ quan trọng của tập đoàn.
Anh thầm nghĩ cô vợ nhỏ của mình cũng thật quá hiểu chuyện và trung thực.
Phó Liên Ngạo quay người ra phòng khách, anh đặt nhẹ những tờ giấy kia đến trước mặt Liễu Dung Nghiên.
"Sau này, những thứ thuộc quyền sở hữu của tôi đều là của em. Em sử dụng vào việc gì cũng không cần hỏi ý kiến của tôi."
Cả người Liễu Dung Nghiên cứng đờ, chưa hiểu chuyện gì cho đến khi đọc được nội dung của tờ giấy đầu tiên.
Đây là...
Hợp đồng chuyển nhượng bất động sản? Là mảnh đất mà cô vừa đề cập đến?
Liễu Dung Nghiên giật mình, quay sang nhìn anh, da đầu không cách nào thả lỏng được. Cô mím chặt môi, trầm ngâm một lát rồi đẩy giấy tờ về phía anh.
"Em không thể nhận cái này được. Em không muốn nhận không thứ gì của người khác. Dĩ nhiên, bao gồm cả anh."
Trong bất kì chuyện gì, Liễu Dung Nghiên chỉ mong muốn làm việc theo quy tắc đôi bên cùng có lợi. Trừ gia đình và bạn thân, cô không cho phép bản thân không làm gì mà có thể hưởng lợi từ đối phương.
Phó Liên Ngạo cau mày nhìn cô, nhờ có lợi thế về chiều cao nên ngay cả khi ngồi, anh vẫn cao hơn cô hẳn một cái đầu. Anh nhìn thấy biểu cảm không tình nguyện và không mấy vui vẻ của cô vợ nhỏ.
Phần da ở giữa hai lông mày của cô hơi nhăn lại, hàm răng dường như đang cắn chặt phần thịt trong miệng. Đây là biểu cảm mới lạ nhất mà anh từng nhìn thấy từ cô.
Độ cao thế này không thuận lợi cho việc nói chuyện nên Phó Liên Ngạo dứt khoát ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Đôi tay nhỏ nhắn và mềm mại của cô được anh nắm lấy, cực kì cẩn thận và nâng niu. Con ngươi sâu thẳm chứa chút ảo não và bất lực.
Anh nói: "Đã không còn là người khác rồi. Vợ à, từ giây phút nhẫn cưới đeo lên tay em, hai từ "người khác" đã trở thành "chúng ta" rồi, không phải là người xa lạ nữa."
"Tôi là chồng của em, là người sẽ cùng em đi đến cuối cuộc đời theo pháp luật. Gia đình của em là nhà, tôi cũng là nhà của em."
Những lời sau cùng của Phó Liên Ngạo khiến nội tâm của cô có chút xao động. Cô hạ mắt nhìn anh, đôi mắt phượng màu trà tuyệt đẹp không hề nao núng khi đối diện với ánh mắt kiên định của anh.
Giọng nói của cô vẫn còn đôi chút ngập ngừng, khó xử: "Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì cả! Dung Nghiên, chúng ta là vợ chồng. Mối quan hệ tuy chẳng thể so sánh với người nhà của em. Nhưng tôi vẫn là người thân của em, không phải sao?"
Nói xong, Phó Liên Ngạo đặt vào tay cô chiếc bút máy, giấy tờ chuyển nhượng bất động sản trị giá cả triệu đô đang nằm yên vị trên bàn. Anh ngước mắt nhìn cô, dùng sự kiên nhẫn và dịu dàng chưa từng thấy để thuyết phục cô:
"Dung Nghiên, em đừng cảm thấy áp lực. Chuyện này cũng xem như là để giúp đỡ những đứa trẻ kia. Chúng ta sẽ cùng nhau bảo vệ tuổi thơ của những đứa bé ấy. Được không em?"
Lời nói của anh không quá đanh thép nhưng nghe lại có vẻ hợp tình hợp lí. Liễu Dung Nghiên không tự chủ đưa tay xoa xoa chóp mũi. Nói thật, trong lòng của cô đang cảm thấy rất nặng nề. Cô chưa từng nhận thứ gì giá trị từ người khác như vậy.
Khi cô còn đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ miên man bất định thì Phó Liên Ngạo đã cầm tay cô đặt lên tờ giấy "nóng bỏng tay" này.
Liễu Dung Nghiên ngơ ngác, nuốt khan một ngụm nước bọt. Cô lấy hết dũng khí hít một hơi mới có thể đặt bút kí lên giấy tờ.
Phó Liên Ngạo lại không "cồng kềnh" như cô, anh dứt khoát kí tên mình lên đó, rồi lấy điện thoại gọi cho ai đó.
Nghe điện thoại xong, anh ngồi xuống bên cạnh cô. Từ góc độ của anh có thể nhìn thấy vòng xoáy nhỏ trên đỉnh đầu của cô, còn có sống mũi cao thẳng và đôi môi anh đào mọng nước hơi hé mở.
Phó Liên Ngạo không kìm lòng được đưa tay xoa đầu cô một cái, lại cảm thấy cặp má kia thật sự quá trắng nên cũng nhân cơ hội nhéo một chút.
Liễu Dung Nghiên hoàn toàn ngơ người, chính xác thêm chút nữa là bị sốc, chính xác nhất là xấu hổ.
Gương mặt của cô đỏ từ mang tai đến cần cổ trắng ngần. Cô gạt mạnh tay anh, biểu cảm khuôn mặt vô cùng dữ dội, trái ngược với tính cách dịu dàng thường ngày mà cô thể hiện.
Cô hình như bị chọc đến mức nói không nên lời: "Anh... anh..."
Phó Liên Ngạo rất có hứng thú thưởng thức bộ dạng mèo con hiền lành xu lông, nhưng lại chẳng có uy lực gì. Anh nghiêng đầu nhìn cô, cười một cách rất vô tư và vô tội:
"Thật xin lỗi, là tôi hành động quá đường đột."
Liễu Dung Nghiên đứng phắt dậy, đôi chân trần chạy nhanh lên cầu thang, giống y như một chú chuột hamster. Nhưng vừa đi được nửa đường, cô lại nghe thấy câu nói tiếp theo của anh.
"Tóc em mượt như thế, cặp má kia nhìn thôi cũng đã muốn cắn rồi. Bảo người khác nhịn sao được chứ?"