Ngọt Ngào Trong Vòng Tay Anh

Chương 12: Hồ Lô Ngào Đường



Nguồn ảnh: CHANPOPO_

Thứ hai Mão Mão còn phải đi làm, cho nên chỉ ở thành phố H hai ngày, dự định cuối tuần lên tàu cao tốc lúc 6 giờ trở về thành phố B.

Tối đó, Dậu Dậu đưa Mão Mão đến trạm tàu cao tốc.

Trong tay Mão Mão còn cầm một hộp quà, là món quà của khách sạn 5 sao kia. Cô che chở như bảo bối, thật cẩn thận mà cầm lấy, nâng niu trong tay.

Dậu Dậu biết bên trong là hai chén Dương Chi cam lộ. Cô bước lên để tiễn bạn mình.

Mão Mão nói: "Không cần đâu, tớ cùng với Dương Chi cam lộ đi cùng nhau là được rồi."

Dậu Dậu nói: "Cậu đúng là trọng thực nhẹ hữu!"

*Xem thức ăn hơn bạn bè.

Mão Mão nói: "Nếu cậu là Dương Chi cam lộ, mình cũng sẽ mang cậu đi!"

Hai người nói giỡn, tàu cao tốc tới rồi mà vẫn không tha, thật ra thành phố H cách thành phố B không xa, muốn gặp lúc nào thì cứ đi tàu cao tốc là tới ngay.

Mão Mão tiến vào nhìn về phía Dậu Dậu phất tay.

"Dậu Dậu, quên chuyện cũ đi, cứ hướng về phía trước mà bước."

Sau khi Dậu Dậu tiễn Mão Mão xong, còn chưa đến 6 giờ.

Vừa vặn cô thấy hơi đói bụng, Dậu Dậu tìm quán ăn ghé vào ăn tôm chiên. Cô vừa ăn vừa lướt vòng bạn bè, đúng lúc thấy bạn học đăng bức ảnh ngôi trường cũ.

Dậu Dậu nuốt xuống miếng tôm chiên cuối cùng.

Cô bỗng nhiên nhớ tới, lúc cô học lại cao trung trạm cao tốc ở rất xa, phải ngồi tàu điện ngầm, đại khái là phải đi ba trạm liền.

Đầu ngón tay chần chờ trên avatar của Lâm Tắc Tu ở WeChat, cuối cùng vẫn nhự nhàng mà ấn xuống.

Cô gửi mặt cười trước, sau đó hỏi: "Vừa lúc tôi đang ở gần trường trung học, anh có muốn đi dạo ở trường cũ không?" Sau khi gửi, Lâm Tắc Tu chưa có hồi âm. Trong lòng Dậu Dậu có chút khẩn trương, lại gửi thêm.



"Không phải tôi còn thiếu anh một bữa cơm sao? Tôi nhớ ở đối diện trường có tiệm cơm gia đình Đông Bắc, đồ ăn không tồi."

Dậu Dậu lại bắt đầu đếm đếm đầu ngón tay của mình, rốt cuộc cô đã thiếu Lâm Tắc Tu bao nhiêu bữa cơm rồi.

Còn chưa tìm ra lý do thì di động run lên rồi vang lên tiếng chuông, nhìn thấy tên trên màn hình, Dậu Dậu thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, phải uống mấy ngụm mới ổn lại, chuyển qua điện thoại.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói quen thuộc, chung quanh còn có chút âm thanh ồn ào, nhưng rất nhanh đã yên tĩnh trở lại.

"Bây giờ cô đang ở đâu?"

Dậu Dậu nói: "Tôi vừa mới tiễn Mão Mão lên tàu cao tốc, hiện tại chưa có rời đi. Anh.....Bên kia đang vội sao? Nếu vội, thì hôm khác cũng được."

"Không vội gì cả, chỉ là chút việc nhỏ, cô chờ tôi ba mươi phút."

Dậu Dậu vội vàng nói: "Tôi ở trong trường học đợi anh."

"Được." Điện thoại bên kia truyền đến tiếng cười nhẹ: "Nửa tiếng sau gặp."

Trường học giờ này đã vào thời điểm nghỉ hè, chỉ còn lớp 11 học bổ túc.

Lúc này, trong trường học không nhiều người lắm, sân thể dục trống không.

Trường cao trung X được quản đặc biệt nghiêm, Dậu Dậu phải liên hệ với chủ nhiệm trước kia mới được vào cửa. Chủ nhiệm của lớp cô học lại năm đó họ Trương, mười năm như một ngày vẫn mái tóc húi cua phía trước, nhìn cực kỳ nghiêm khắc, kỳ thật lại là người rất nhẹ nhàng với học sinh của mình.

Vào ngày lễ hay Tết Dậu Dậu đều gọi cho thầy Trương một cuộc gọi hỏi thăm thầy.

Thầy Trương hỏi: "Trở về thành phố H rồi sao?"

Dậu Dậu nói: "Dạ, không lo phải ở xa nữa."

"Một thân con gái ở nơi khác dốc sức làm việc vất vả, quay trở lại cũng tốt, ít nhất có gia đình ở." Thầy Trương nói, liếc mắt nhìn Dậu Dậu thật kỹ, hỏi:

"Có bạn trai chưa?"

......Quả nhiên thế hệ trước đều thích hỏi vấn đề này!

Dậu Dậu pha trò mà cười: "Vẫn chưa có ạ."

Thầy Trương nói: "Năm đó truyền lời đồn đãi về các em, làm ta ấn tượng khắc sâu. Tuổi còn nhỏ không lo học hành, học theo phim truyền hình, tình tay ba, tứ giác luyến, truyền đến làm ta đau đầu cả một năm."

Tình tay ba.......

Tứ giác luyến.......

Dậu Dậu hơi chột dạ, cố gắng đè nén cảm giác này.

Nhưng thầy Trương không cho qua, trêu chọc cô nói: "Đặc biệt là em! Mới vừa chuyển đến đây đã trở thành nhân vật trung tâm, đề tài của lớp, nếu không phải em nỗ lực học tập, ta lúc đó sẽ tìm em để nói chuyện."

Dậu Dậu giơ đôi tay lên.

"Thầy Trương, đều là lời đồn thôi! Em vô tội!"

Thầy Trương nói: "Thầy chính là giáo viên ngữ văn cho nên trí nhớ đặc biệt tốt,là học trò họ Từ đi. So ra hai người đều là học sinh giỏi, khó mà mời được để trở về làm tổng động viên cho kỳ thi đại học, các học sinh đều......"



Còn chưa nói xong, thầy Trương đã trừng hai mắt.

"Hai cái đu dây bên kia, các em không lo học tiết tự học buổi tối lại chạy tới đây làm cái gì! Duy trì khoảng cách hai mét!" Thầy Trương chạy tới, đem một đôi tình lữ nhỏ dọa đi rồi.

Lúc trở về, thầy Trương lại than ngắn thở dài, nói: "Trường Giang sóng sau đè sóng trước, hiện tại thế hệ sau không thể so với các trò trước kia, bất truyền tai tiếng, tất cả đều thật sự tới."

Dậu Dậu gật đầu phụ họa, nhanh chóng xoay đề tài khác, miễn cho thầy Trương không nhắc lại chuyện của cô.

May mắn là sau khi giáo huấn học sinh liền quên, sau đó bắt đầu khả năng dong dài của mình, hoàn toàn quên mất chuyện của cô.

Dậu Dậu kiên nhẫn lắng nghe, sau đó cung cung kính kính mà đưa thầy Trương trở về lớp học.

Cô nhẹ nhàng thở ra, đến đu dây ngồi.

Phàm là những chỗ có chút lãng mạn trong trường học, đều là thánh địa của những học sinh yêu sớm. Nhớ trước đây, ở chỗ này cô ít nhiều tưởng tượng đến tình tiết trong phim thần tượng. Hiện giờ nháy mắt một cái đã tốt nghiệp bảy năm rồi.

Lúc ấy là chó độc thân, hiện tại thì cũng vậy.

Trong lòng thầm đau khổ.

Một âm thanh kẽo kẹt rất nhỏ vang lên.

Một chuỗi ánh sáng lấp lánh đỏ rực, một xâu hồ lô ngào đường đưa tới mặt cô. Lâm Tắc Tu mỉm cười với cô nói: "Lúc tôi đi vào, vừa vặn gặp được chú Vương ở cổng trường."

Dậu Dậu kinh ngạc nói: "Thì ra chú Vương vẫn còn bán hồ lô ngào đường! Nhiều năm như vậy, hồ lô ngào đường của chú Vương vẫn là chân ái."

Lâm Tắc Tu ngồi đu dây bên cạnh cô, cái đu dây này nhỏ quá nên chân của anh có vẻ hơi co gập lại, ban đêm đèn ở sân thể dục bắt đầu mở lên, ánh sáng nhu hòa phản ngược lên má anh, mặt mày trở nên rực rỡ hơn.

"Có chút nhớ nhung."

Dậu Dậu xé màng bọc kia, há miệng cắn một miếng.

Vị chua chua ngọt ngọt mạnh mẽ xông vào loan khắp khoang miệng của cô, hương vị ngọt ngào thanh nhẹ làm người ta cảm thấy vui thích.

Dậu Dậu là không có đồ ngọt sẽ không có tâm trạng, một chuỗi hồ lô ngọt ngào đường làm cô ôn hòa vui sướng, nói: "Lâm Tắc Tu, anh vẫn nhớ rõ sao? Trước kia thỉnh thoảng tôi cũng ăn hồ lô ngào đường."

Lâm Tắc Tu nói: "Phải không?"

Dậu Dậu gật đầu như gà mổ thóc, sợ Lâm Tắc Tu quên liền nói: "Ở ngay trước cổng trường, anh không nhớ sao? Lúc ấy là thứ sáu vừa lúc tan học, hôm đó không cần học bù cho nên đến 5 giờ đã tan học, tôi kêu anh hướng dẫn tôi làm đề toán, anh nói là sẽ dạy tôi, sau đó tôi mời anh ăn hồ lô ngào đường. Anh nói muốn ăn hai xiên. Khi đó tôi còn nói là nếu anh ăn nhiều như vậy sau này đi làm chắc chắn rất vất vả, ít nhất phải hai tháng tiền lương mới đủ cho anh ăn no."

Lâm Tắc Tu nói: "Hình như đúng là có chuyện như vậy."

Dậu Dậu bĩu môi, nói: "Làm gì mà trầm trồ như là tôi đang khen ngợi anh vậy, nhưng thật sự là có chuyện đó! Sau đó anh đã hướng dẫn cho tôi, cũng giữ đúng lời hứa tôi mua cho anh hai xiên hồ lô còn cho mình một xiên nữa. Kết quả là tôi còn chưa ăn xong, anh đã ăn xong hết hai xiên rồi, mắt còn trông mong nhìn tới xiên của tôi, hỏi tớ có thể ăn một cái không."

Lâm Tắc Tu nói: "Cô không đồng ý."

Dậu Dậu lắc đầu, nói: "Lúc đó anh rất cố chấp ăn, tôi không đồng ý, sau đó anh chạy lại giành hồ lô với tôi!" Cô khoa tay múa chân nói: "Lúc ấy hình thể của anh như thế này còn tôi thì là như vậy! Thiếu chút nữa hù chết tôi!"

Lâm Tắc Tu biểu cảm ngưng trọng, nói: "Hạ Dậu Dậu, đừng tưởng rằng tôi không nhớ rõ thì cô có thể nói xạo."

Dậu Dậu sốt ruột, nói: "Ai nói xạo chứ! Không tin, tôi diễn lại một lần cho anh xem! Cầm lấy!"



Dậu Dậu đứng lên, đưa hồ lô ngào đường cho Lâm Tắc Tu cầm.

Cô đứng trước mặt anh, thô giọng nói: "Hạ Dậu Dậu, cậu cho tớ ăn một cái, ngày mai tớ sẽ cho cậu hai bịch khoai tây lát." Cô nói tiếp: "Lâm Tắc Tu, anh lắc đầu đi."

Lâm Tắc Tu rất phối hợp, chậm rãi lắc đầu.

Dậu Dậu nhìn chằm chằm vào xiên hồ lô ngào đường trong tay anh, biểu tình chăm chú cứ như trong thế giới chỉ còn lại một chuỗi hồ lô này vậy!

Cô bước một bước lớn, nhào tới cây hồ lô.

Nhưng mà, tay Lâm Tắc Tu không hề báo trước mà hơi rút lại.

Một cánh tay thon dài quấn trên eo Dậu Dậu, khuôn mặt dán lên lồng ngực nóng rực, cô nghe được một cỗ thanh hương dễ ngửi, như là mùi hương cỏ xanh mùa hè. Thời gian như dừng lại, Dậu Dậu cảm thấy mặt mình nóng ran.

Ngay lúc này, trên đỉnh đầu truyền đến một âm thanh.

"Có ngã không?"

Dậu Dậu vội vàng lắc đầu, một hồi mới phản ứng lại mình còn đang trong lòng ngực Lâm Tắc Tu, cô giãy giụa đẩy anh ra, cũng không quên lấy hồ lô ngào đường của mình về, phồng má nói: "Lúc ấy anh thật sự chạy lại đây!"

Vì muốn che đôi má của mình, cô há miệng cắn một viên hồ lô.

Hai má ửng hồng.

.......Cũng may là ban đêm, thật cảm tạ!

Anh không nhìn thấy mặt cô đỏ lên, cô cũng không thấy rõ vẻ mặt của anh.

Thình lình, anh để mặt sát vào, cũng há miệng cắn viên tiếp theo, mở to đôi mắt trong veo, nghiêm túc nói: "Lúc ấy tôi cắn như này sao?"

Hơi thở của anh xẹt qua gương mặt cô, hơi nhột nhột, có chút ngứa.

Dậu Dậu lui bước, lắp bắp nói: "Là....Là."

Khi chị quyết định diễn lại khúc đó thật sự mà nói là tôi dịch mà cảm thấy ngại dùm bả luôn á:)))))