Mấy viên xoài có chút hương bơ rất mới mẻ, cắn một miếng lại một miếng, lúc cắn vào có chút nước sốt ngọt ngào chảy ra tạo thành hỗn hợp mềm mịn như tơ chảy qua yết hầu, toàn bộ khoang miệng đều tràn ngập hương thơm nồng đậm của xoài.
Là một kẻ cuồng xoài như cô, vậy là quá thỏa mãn!
Một miếng, hai miếng, ba miếng.....
Hai bàn tay của cô nâng cái bánh lên như một món đồ trân quý.
Cảm thấy thỏa mãn mà thở ra một hơi.
Trên ghế lái Lâm Tắc Tu đưa một chai nước suối qua, Dậu Dậu nhận lấy, vừa định mở nắp ra, thì phát hiện nắp chai đã được khui rồi nên dễ dàng mở ra.
Cô "A" một tiếng, nói: "Lâm Tắc Tu anh vẫn còn nhớ rõ nhỉ."
"Trí nhớ của tôi vẫn luôn rất tốt."
Dậu Dậu vừa nghe cảm thấy lời nói của Lâm Tắc Tu lúc nào cũng có ẩn ý, như lần yêu thầm phong ba trước kia, hay lần gặp mặt của các võng hồng...... Cô nở nụ cười, ngửa cổ uống hết nước khoáng để xua đi sự xấu hổ của mình.
Vừa buông cái chai xuống, nhìn thấy Lâm Tắc Tu ở một bên sâu xa mà nhìn mình, cảm thấy giọng nói có chút khó xử.
Một chai nước đã vơi đi phân nửa, thật sự uống không ít, Dậu Dậu nhỏ giọng hỏi: "Đây là khách sạn các anh làm sao? Lần trước tôi và Mão Mão uống trà chiều nhìn thấy trên thực đơn không có pancake xoài."
"Là tôi làm."
Dậu Dậu khen: "Ăn cực kỳ ngon."
Đôi mắt cong thành hình trăng non.
Không gian nhỏ hẹp trong xe như là thế giới riêng của hai người, cô cong mày nhìn như có ánh sáng phớt qua, làm trong lòng anh như có lông chim cào nhẹ, hơi ngưa ngứa, nên biểu cảm trên gương mặt cũng nhu hòa hơn.
Hả?
Sao Lâm Tắc Tu không nói gì cả?
Bên trong xe an tĩnh khác thường làm Dậu Dậu không được tự nhiên lắm, cô đang tính nói gì đó, Lâm Tắc Tu bỗng nhiên xoay thân mình, một cái bóng lớn trùm qua.
Trong nháy mắt, Dậu Dậu ngừng việc hô hấp của mình lại.
Ngón tay mang theo chút lạnh nhẹ nhàng xẹt qua bên môi cô, lau đi bơ dính trên mặt.
Anh hỏi cô: "Sao? Muốn mang thêm về để ăn khuya à?"
Mặt Dậu Dậu đỏ rực lên.
Cô yếu ớt trả lời: "Cảm....Cảm ơn."
Dậu Dậu ăn hai cái pancake đã no căng bụng rồi. Sau đó lại kẹt dưới bầu không khí quái dị này cô chỉ có cách nói rằng mình đã no lắm rồi.
Trong xe rất an tĩnh.
Lâm Tắc Tu ngồi trở lại, năm ngón tay thon dài tiếp tục cầm lái, hỏi: "Có muốn đi dạo chút không?"
Chỉ cần không ngồi ngốc trong xe, đi đâu cô cũng vui.
Chỗ làm của Dậu Dậu cách bờ sông không xa, đi qua chưa tới mười phút, lái xe còn nhanh hơn.
Hai bên bờ sông đều là địa điểm trứ danh của thành phố H.
Hiện giờ đã nghỉ hè, 9 giờ tối lại không tính là quá muộn, hai bên vẫn còn náo nhiệt cũng có không ít du khách nước ngoài.
Cho nên Dậu Dậu mãnh liệt đề nghị ra bờ sông tản bộ.
Thường thường trên sông có những con thuyền chạy chầm chậm phát ra ngũ quang thập sắc, kiến trúc đèn neon hai bên nở rộ vào đêm khuya, gió sông từ từ thổi vào, giữa đêm hè khiến người ta thập phần thích thú.
Dậu Dậu hít sâu một hơi, duỗi người.
"Thật dễ chịu."
Lâm Tắc Tu đột nhiên hỏi: "Gần đây em vẫn luôn tăng ca sao?"
Dậu Dậu sửng sốt, gật đầu nói: "Công ty vừa tiến cử bộ phim tài liệu về ẩm thực từ nước ngoài, tôi ở bộ phận tuyên truyền phụ trách mục này, suy nghĩ rất nhiều dự án nhưng đều bị từ chối. Bất quá ở lĩnh vực này tôi cũng không phải là người mới, rèn luyện nhiều chút cũng là chuyện tốt."
Cô đứng lắc lư đảo qua đảo lại đi tới.
Cũng không biết có phải do phong cảnh ban đêm ở đây quá đẹp hay là do cái pancake xoài trong bụng quá ngon mà cả tinh thần lẫn cơ thể của cô Dậu Dậu lại thả lỏng như vậy, hơi hơi nghiêng đầu, trong lúc hơi lơ đãng cô đâm sầm vào người Lâm Tắc Tu.
Dậu Dậu có cảm giác quay lại lúc học cấp ba trước kia.
Khi Dậu Dậu vừa đến lớp mới, không có người bạn nào cả, chỉ quen có duy nhất người bạn cùng bàn. Lâm béo giấy, tính tình ít nói, nếu Dậu Dậu có phiền muộn trong lòng sẽ lập tức nói chuyện với Lâm béo giấy
Cậu rất ít khi có ý kiến, luôn im lặng lắng nghe cô, ánh mắt so với hiện tại cũng không khác biệt lắm.
Cho nên Lâm Tắc Tu luôn gợi lên cho Dậu Dậu cảm giác quen thuộc, trước đây cô đã đem chuyện này nói với Mão Mão một lần.
Có chút phiền lòng nhưng cũng không thấy phiền lắm!
Năng lượng trong người cô cũng đã vơi đi hơn phân nửa.
Cô vừa đi vừa nói.
Nói về Diệp ca, về Maggie, về Michal.
Bất tri bất giác hai người đã đi được nửa tiếng rồi, toàn bộ quá trình đều là Dậu Dậu nói, Lâm Tắc Tu nghiêm túc lắng nghe.
Sau khi cô nói xong thì cảm thấy hơi ngượng ngùng, xoa xoa cái mũi nói: "Tôi cứ nói chuyện mãi, có phải anh cũng cảm thấy ồn ào không?"
Lâm Tắc Tu dựa vào lan can nhìn cô, nói: "Chờ tôi một chút."
Sau đó, bóng dáng anh dần đi mất nhưng rất nhanh đã quay lại, trong tay anh còn mang theo rất nhiều nước suối, có cả một hộp điểm tâm hình vuông. Anh vặn nắp chai nước ra đưa cho cô, mỉm cười nói: "Thói quen từ nhỏ hả?"
Dậu Dậu lập tức bị chọc cười, cảm khái mà nói: "Trí nhớ của anh thật sự rất tốt."
Trước kia khi còn đi học, mỗi lần cô tức giận sẽ tuôn một tràng xong một lúc sau liền cảm thấy đói bụng, nói nhiều cũng dễ khát, Lâm Tắc Tu thì trông giống như là không quan tâm nhưng mỗi lần như vậy đều mang đồ ăn và nước ra ăn uống cùng cô.
Bảy năm trôi qua, phảng phất lại như không có chút cảm giác xa lạ nào.
Dậu Dậu ngồi trên ghế dài uống nước, lúc mở hộp giấy ra thì phát hiện bên trong có sáu cái bánh tart trứng thơm ngào ngạt.
Lâm Tắc Tu cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
Dậu Dậu cầm lấy một cái cắn vào lớp vỏ bánh giòn tan, ngập tràn mùi trướng.
"Diệp ca của công ty cô mua lại bản quyền bộ phim vượt quá chi phí dự toán của công ty, nhưng vẫn giữ lấy bộ phim đến cùng, vấn đề chính là chỗ diễn giải, thuyết minh." Anh sắp xếp lại đâu vào đấy câu chuyện rồi nói:
"Tranh thủ đây là bộ phim bản quyền nên Diệp ca đã thỏa thuận với cấp trên. Nếu phim phóng sự này khi công chiếu không thu được tiền lời cao, thì khả năng cao Diệp ca sẽ gánh vác quả bom này cho nên anh ta không chịu phương án tuyên truyền giống nhau cũng chỉ là muốn dự án phải thật cẩn thận, chắc chắn không được để xảy ra sơ xuất nào. Tài nguyên của bộ tuyên truyền có hạn, em lại là người mới, anh ta đang trông đợi vào việc em và bộ phận lãnh đạo yêu cầu cần thêm tài nguyên để tuyên truyền."
Dậu Dậu gian nan mà nuốt xuống miếng bánh, nói: "Anh ta....Sao lại không nói trực tiếp với tôi?"
Lâm Tắc Tu hơi trầm ngâm: "Tài nguyên tuyên truyền của công ty có số định mức cố định đúng không?"
Dậu Dậu gật đầu.
Lâm Tắc Tu nói: "Như vậy thì có hai khả năng, thứ nhất là anh ta đã chuẩn bị tốt nhưng thất bại, thứ hai là anh ta và bên lãnh đạo đã có xích mích."
Dậu Dậu bỗng nhiên tới lời của Hùng ca, bộ phận tuyên truyền không có đến mấy người có giao thiệp với Diệp bản bản, hiện giờ lại nghe Lâm Tắc Tu nói như vậy, Dậu Dậu giống như đề hồ quán đỉnh
*Đề hồ quán đỉnh: đã được thông suốt mọi chuyện.
Chắc chắn là khả năng thứ hai!
Khó trách mỗi lần bộ phận lớn mở cửa, thái độ của chị Tần và Diệp ca không bình thường lắm.
Nguyên nhân là tiếu lý tàng đao!
*Tiếu lý tàng đao: Bên ngoài cười nói nhưng bên trong nham hiểm giết người không cần gươm đao.
Dậu Dậu lại lần nữa cảm nhận được sự thâm sâu của Lâm Tắc Tu, anh là một đầu bếp cư nhiên lại biết nhiều hơn cô vốn là nhân viên trong công ty.
Trên đời này còn có thiên lý hay không đây!
Hôm sau lúc Dậu Dậu đi làm, cố ý nói bóng nói gió, sau khi xác nhận suy đoán của Lâm Tắc Tu, đối với anh càng thêm sùng bái. Giờ nghỉ trưa, Dậu Dậu gửi tin nhắn WeChat cho Lâm Tắc Tu.
Ngón tay ở giữa bàn phím bay nhảy mà đánh chữ.
"Anh đoán đúng rồi! Bên lãnh đạo của bọn tôi và Diệp ca quả nhiên là đã có chuyện." Sau đó lòng tràn đầy mong chờ Lâm Tắc Tu trả lời tin nhắn. Hùng ca ngồi ăn cơm đối diện cô, thấy cô nhìn di động chằm chằm, nói: "Tôi ngửi được mùi vị gian tình quanh đây."
Dậu Dậu phủ nhận.
Lúc này Lâm Tắc Tu hồi âm.
Dậu Dậu nhanh chóng mở khóa.
"Mọi chuyện được giải quyết?"
Dậu Dậu tính gửi ghi âm giọng nói nhưng thấy Hùng ca ở đối diện nên cảm thấy không tiện vì thế vẫn nhắn tin: "Đã giải quyết! Tôi đã tìm cách uyển chuyển mà thương lượng với Diệp ca, tài nguyên của bộ phận truyền thông nếu được cứ tận dụng triệt để, nhưng tôi sẽ cố gắng tìm ra phương án tuyên truyền mới. Sau đó, tôi đã tỏ rõ thái độ của mình với Diệp ca, trước mắt ở cuộc gặp mặt các võng hồng sẽ tìm ra "bá chủ"."
"Bá chủ?"
"Phải phải, không biết là anh có biết hay không, công ty trang web của chúng tôi đứng top 10 về nhân khí bá chủ đó, bất quá nếu so với anh thì không thể giống được, cô ấy là "Dạ dày vương đi tung tung", là kiểu phát sóng mukbang, là một cô gái mới hai mươi tuổi thôi. Cô ấy tìm tôi để nói chuyện phiếm, sau đó linh cảm của tôi chợt lóe lên, liền đem chuyện này nói với Diệp ca, chờ đến lúc quảng bá bộ phim phóng sự này, mỗi một tập phát sóng sẽ cho kênh cô ấy ăn một món giống trong tập phim đó. Diệp ca cũng cảm thấy ý kiến này không tệ."
Dậu Dậu bấm máy đùng đùng cả một sớ, nhắn tin thì sẽ không thấy được biểu cảm gương mặt nhưng nhìn những dòng chữ của cô cũng thấy được cô đang hoan hô nhảy nhót trong lòng.
Bỗng nhiên, Lâm Tắc Tu gửi ba chữ.
"Hạ Dậu Dậu."
Dậu Dậu ngồi nghiêm chỉnh, gửi một chữ: "Ỏ"
"Biết ý của câu bỏ gần tìm xa không?"
Dậu Dậu có biết, nhưng vừa bị hỏi như vậy không kiềm được lên mạng tra thử, xác nhận xong mới nói: "....Biết chứ." Đánh xong hai chữ này, Dậu Dậu bỗng nhiên hít một hơi, ngón tay run rẩy.
"Anh....Anh đồng ý tới sao?" Không đợi Lâm Tắc Tu trả lời, cô đã nhanh chóng gửi thêm: "Tôi nhất định sẽ trả cho anh một cái giá cao!"
"Là chỗ bạn bè nên bình thường thôi."
Dậu Dậu nói: "Không được! Nhất định phải trả cho anh một cái giá cao! Đây là tiền để mời anh, chắc chắn công ty sẽ đồng ý ký duyệt!"
Lâm Tắc Tu nói: "Được, chúng ta cùng nhau gửi."
Chúng ta.
Dậu Dậu nhìn chằm chằm hai chữ này, không rõ tại sao tim đập nhanh như hươu chạy.