Sau khi tính tiền, hai người xách theo hai túi đồ ăn vặt lớn ra khỏi siêu thị.
Dậu Dậu đặc biệt ngượng ngùng khi dùng tiền của Lâm Tắc Tu, ấp ủ trong lòng một lúc, rốt cuộc vẫn nói: "Lâm Tắc Tu."
Lâm Tắc Tu đi ở phía trước nghe được tiếng của cô, hơi nghiêng đầu, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt Dậu Dậu lập lòe, anh hỏi: "Sao vậy?"
Dậu Dậu nói: "Vừa nãy mới nói là sẽ mời anh, cuối cùng lại bắt anh phải trả tiền. Sau khi về nhà tôi nhất định sẽ trả qua điện thoại cho anh, tôi phát bao lì xì qua WeChat, hoặc là chuyển khoản bằng Alipay....."
Lâm Tắc Tu nhìn cô, không nói gì cả.
Dậu Dậu sợ nhất là ánh mắt này của Lâm Tắc Tu.
Lúc trước đọc sách, mỗi lần Lâm Tắc Tu nhìn cô như vậy, sau đó lại làm cho cô không được tự nhiên, giống như lúc cô tìm anh để ngả bài. Dậu Dậu vô ý thức mà nhéo ngón tay, hiển nhiên là chút khẩn trương.
Trong lúc này, thật không ngờ tới bụng của cô lại phát ra âm thanh.
Ục ục, thanh âm phát ra rất rõ ràng, phá tan màn đêm yên tĩnh.
...... Khó xử.
Dậu Dậu xấu hổ nói: "Hôm nay công ty tăng ca, cơm chiều cũng chưa ăn....."
Lâm Tắc Tu nâng cổ tay nhìn đồng hồ: "Tôi ở trong xe chờ cô."
"Hả?"
"Trên đường này có một quán ăn khuya không tồi tên Hoa Mai, không phải cô muốn mời tôi sao? Vậy mời tôi ăn khuya đi."
Dậu Dậu không có lý do gì để cự tuyệt, xách túi đồ ăn vặt lên nhà, nhân tiện mang theo sạc dự phòng, lúc ra đến cửa, mẹ Hạ từ trong phòng bước ra, hỏi: "Con lại đi đâu hả?"
Dậu Dậu nói: "Con đi ăn khuya với bạn."
Ba Hạ nói vang ra.
"Là nam hay nữ."
Mẹ Hạ trừng mắt nhìn ba cô: "Tốt nhất là nam, đã 27 tuổi rồi nhanh chóng tìm bạn trai đi!"
Ba Hạ khí thế trở nên yếu xìu, phụ họa: "Mẹ con nói đúng, Hạ Dậu Dậu nhanh tìm bạn trai đi con!"
"Mẹ ơi! Con mới 25 tuổi thôi!" Dậu Dậu cường điệu nói.
Nhưng mà ba mẹ cô đã đóng cửa phòng lại rồi, trong phòng ba Hạ nói gì đó khiến cho mẹ Hạ cười vui vẻ. Dậu Dậu chua xót, lại bắt đầu một màn ân ái ân ái, còn không kịp nghe cô nói chuyện nữa!
Lần này Dậu Dậu chuẩn bị rất đầy đủ, tiền mặt có mang theo, ví Alipay cũng còn đủ, mặc kệ có xảy ra trục trặc hay không, vẫn có thể mời Lâm Tắc Tu ăn bữa khuya!
Vị trí quán ăn ở ngay bờ sông, Dậu Dậu ngồi xuống, liền đem những lời mà mình đã chuẩn bị nói ra.
Sau đó kêu phục vụ, gọi hai cân tôm hùng đất, mười con sò biển chưng tỏi nhuyễn, thịt nướng, đậu hủ Tứ Xuyên. Dậu Dậu vốn dĩ đang đói bụng, nghe dược danh sách món, không tự chủ được nuốt nước miếng.
"Muốn uống gì không?" Lâm Tắc Tu hỏi cô.
Dậu Dậu nói: "gì cũng được cả, anh chọn đi."
Lâm Tắc Tu gọi cho Dậu Dậu ly nước trái cây, còn dặn dò người phục vụ gì đó, người phục vụ thu thực đơn rồi đi, Dậu Dậu nói: "Ồ, anh còn nhớ rõ tôi không uống đồ có ga."
Lâm Tắc Tu đang rót nước cho Dậu Dậu, nghe vậy, nâng mí mắt nhìn cô một chút: "Ấn tượng khắc sâu."
Khi còn nhỏ, dạ dày của Dậu Dậu không tốt lắm, vừa uống đồ uống có ga, chưa đến nửa giờ liền bị tiêu chảy.
Mới vừa ngồi cùng bàn với Lâm béo giấy ngày đầu tiên, bạn học Lâm liền muốn biểu đạt thành ý vui sướng khi được ngồi chung với cô, lấy từ trong cặp ra đồ ăn vặt hai bịch khoai tây lát, xí muội, kẹo, ba cái trứng chocolate, cùng một lon Coca, đưa cho Dậu Dậu.
Lúc anh mở lon Coca, nói với Dậu Dậu: " Bạn ngồi cùng bàn mới, cậu rất tốt."
Da mặt Dậu Dậu mỏng như tờ giấy, ngượng ngùng từ chối, hơn nữa bạn mới đã có thành ý như vậy, không uống lon Coca này, thì thật có lỗi với cậu ấy! Vì thế Dậu Dậu đành căng da đầu uống lon Coca đó.
Mười phút sau, chuông vào học vang lên.
Hai mươi phút sau, bụng Dậu Dậu bắt đầu có vấn đề.
Ba mươi phút sau, Dậu Dậu đã chịu tới cực hạn.
Cô đau đến hai mắt lưng tròng, nói không ra lời, đành kéo tay Lâm béo giấy.
Lâm béo giấy lúc ấy đã bị gương mặt không chút huyết sắc của Dậu Dậu dọa, hoàn toàn không chú ý tới giọng nói trong hơi thở mong manh của Dậu Dậu, chính là hai chữ "WC".
Hắn đột nhiên đứng lên.
Thân thể cao lớn kéo bạn ở bàn phía sau té ngã, ẦM, âm thanh vang dội, Lâm Tắc Tu dùng ngữ khí cực nhanh nói: "Cô ơi, gọi xe cứu thương, Hạ Dậu Dậu không xong rồi."
Bây giờ nhớ lại, Dậu Dậu cảm thấy rất buồn cười.
Cô nói: "Lúc đó tôi thật sự bị dọa, rõ ràng tôi nói là WC, vậy mà anh lại kêu giáo viên gọi xe cứu thương."
Lâm Tắc Tu nói: "Từ đó về sau, tôi không uống đồ uống có ga nữa. Vừa thấy đồ có ga, lập tức nhớ đến hình ảnh của cô lúc đó."
Dậu Dậu không nghĩ chuyện đó sẽ trở thành bóng ma tâm lý của anh, ngượng ngùng nói: "Thành thật xin lỗi, tôi không biết sẽ làm anh sợ.'
Lâm Tắc Tu hơi gật đầu, nói: "Không có gì, sau này bồi thường cho tôi là được rồi."
Dậu Dậu cuống cuồng gật đầu.
"Tôi mời anh ăn khuya!"
Lâm Tăc Tu không nói gì mà liếc nhìn cô một cái.
Dậu Dậu nói: "Lần sau lại mời anh ăn cơm?"
Lâm Tắc Tu nói: "Vốn dĩ cô thiếu tôi một bữa cơm."
.......Hình như là có chuyện như vậy.
Cô vươn hai ngón tay: "hai bữa!"
"Thành giao." Lâm Tắc Tu sảng khoái trả lời.
Dậu Dậu lập tức có cảm giác mình vừa rơi vào cái bẫy của cáo già, cư nhiên không có lý do gì lại thiếu người ta một bữa cơm.......
Sau khi ăn no đến bảy tám phần, Dậu Dậu bỗng nhớ một chuyện.
Cô mở di động, click vào giao diện trang web của công ty, vừa ngẩng đầu thì thấy Lâm Tắc Tu đang ung dung lột tôm hùng đất.
Tôm đỏ tươi, bàn tay anh mười ngón trắng nõn tạo thành hình ảnh đối lập, thoạt nhìn có vẻ ngon miệng.
Dậu Dậu không nhịn được ăn một con tôm, rồi chỉ vào màn hình nói: "Làm sao anh biết được username của tôi?"
Cô nhìn trang cá nhân của mình, username là "Cho tôi một khối đường phèn", ảnh đại diện là một cái bánh kem.
Lúc tạo acc là nửa đêm, cô rất muốn ăn kẹo nhưng trong nhà lại không có, chỉ có gia vị là đường phèn, cô lập tức ăn luôn một khối, sau đó phát hiện vị không tồi có thể thay cho đồ ngọt, ăn một hồi có chút nghiện.
Phòng bếp bị lục tới lục lui nhiều lần, cuối cùng cục đường phèn đã bị mẹ Hạ tịch thu, lúc này Dậu Dậu mới quay lại ngồi trước máy tính.
Nhất thời hứng khởi nên đặt tên username là như vậy.
Ở phía trên thông tin cá nhân toàn là điền đại.
Cho nên Lâm Tắc Tu có thể biết được username của cô, quả thực không chỉ lợi hại mà còn có thể bay lên trở thành thần!
Lâm Tắc Tu lấy khăn ướt lau tay, bình tĩnh nói: "Cô có edit một cái video, bên trong dùng nguyên thanh của cô, vừa lúc tôi xem được, nên biết thôi."
...... Nguyên thanh?
*Nguyên thanh: âm thanh gốc, chưa chỉnh sửa.
Dậu Dậu liền nhớ tới.
Năm trước, đài Trái Cây đã làm một show thực tế, Weibo mới bắt đầu xào couple, làm ảnh hưởng một cặp đôi diễn viên điện ảnh đồng tính, Dậu Dậu nhìn thấy, cô rất mê hai diễn viên chính, nên đã nảy ra suy nghĩ đen tối.
Thật ra bộ điện ảnh kia không có tình tiết gì hay cả, nhưng bù lại diễn xuất, tình cảm của diễn viên lại rất tốt, chân thành tha thiết, cảm giác như diễn viên đã mang nhân vật sống lại.
Vì thế mà Dậu Dậu không thể kiềm chế, mê ước nửa năm, còn cắt nối, biên tập không ít video, trong đó có một video ghi được một đoạn nguyên thaanh của cô, thể hiện sự yêu thích của mình đối với bộ phim này.
Người thích bộ phim này rất nhiều, video như vậy cũng không ít, cô mơ hồ nhớ rằng số lượng video mình làm không quá 300 cái.
Lâm Tắc Tu cư nhiên lại thấy được!
Không thể tưởng tượng!
"...... Thật...... Thật không tin được."
Lâm Tắc Tu nói: " Phải, mệnh trung chú định."
*Mệnh trung chú định: Vận mệnh đã được sắp đặt.
Aaaaaa! Đừng có tùy tiện nói như vậy chứ!
Dậu Dậu tính nói sang chuyện khác, thấy hình như Lâm Tắc Tu đã ăn xong, kêu phục vụ tính tiền. Một bàn này có vẻ nhiều, người phục vụ đến tính sau đó chạy vào trong.
Dậu Dậu sợ Lâm Tắc Tu sẽ giành tính tiền với cô, bắt đầu ngồi thẳng lưng, tai nghe ngóng, tay thì đã cầm tiền sẵn.
Lâm Tắc Tu uống trà, nhàn nhã mà nhìn con sông phồn hoa trước mặt.
Ước chừng cỡ năm phút, người phục vụ cũng quay lại.
Dậu Dậu nhanh chóng móc ví ra vài Mao chủ tịch.
*ý nói nhân dân tệ in hình Mao Trạch Đông í.
Người phục vụ mỉm cười: "Lâm tiên sinh và chủ của chúng tôi là người quen, ông chủ nói nếu Lâm tiên sinh đến thì xem như là miễn phí, không cần phải lấy tiền, hoan nghênh lần sau lại đến."
Lâm Tắc Tu nói: "Ông chủ các người khách khí quá, thay tôi gửi lời cảm ơn đến ông ấy."
Mấy tờ Mao chủ tịch đón gió lung lay, sau đó cô đơn mà lăn trở về trong bóp tiền.
Lâm Tắc Tu nhìn cô cười: "Lần sau lại mời vậy."
Dậu Dậu đếm đếm trên đầu ngón tay.
||||| Truyện đề cử: Độc Gia Sủng Thê |||||
..........Như thế nào trên đời này lại có cảm giác không mong muốn một bữa tiệc nào nữa?