“Tiểu nha đầu những lời này của em ý tứ chính là không chịu tha thứ cho tôi?” Chưa từng dỗ ai bao giờ Giang ảnh đế cười khổ nói.
“Không đúng không đúng!” Tần Duyệt Hàn vội vàng phủ nhận, cô không phải ý này, từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mình cô làm sai mà thôi.
“Ngày hôm qua là tôi nói bừa, tóm lại em nhớ kỹ, tôi sẽ không rời khỏi chương trình, cũng sẽ không làm liên lụy đến em.”
Nói xong, Giang Thịnh Hoài liền kéo hai người đi về phía trạm kiểm soát, không có Tần Duyệt Hàn có cơ hội nói chuyện.
Từ sau khi rời khỏi nhà ma, cậu nhóc Nhi Tinh thành thật hơn rất nhiều, thái độ đối với Giang Thịnh Hoài cũng tốt lên không ít.
Ba người chậm rãi đi đến xe bán em, trên tay mỗi người cầm một cái.
Thời điểm đang đi lang thang không có mục tiêu, đột nhiên Tần Duyệt Hàn đâm vào trong lòng nguc của người nào đó, cô nghi hoặc mà ngẩng đầu lên thì gương mặt Giang Thịnh Hoài liền xuất hiện ở trong tầm mắt cô, đôi mắt sạch sẽ chớp mặt một cái nhìn anh, tâm tình của Giang Thịnh Hoài vốn dĩ đang bình lặng bị cái nhìn của cô làm cho có chút cảm giác chột dạ.
“Giang lão sư, anh…”
Tần Duyệt Hàn còn chưa có nói xong, Giang ảnh đế vươn ngón tay ra ở khóe miệng cô lau một chút, thấp giọng nói: “Dính rồi, tôi giúp em lau một chút.”
Tần Duyệt Hàn liền đem lời định nói nuốt vào trong bụng, ấp úng mà nói: “Cảm ơn Giang lão sư!”
“Bạn học nhỏ Tần Duyệt Hàn, hiện tại tôi đang là bạn trai em, em có thể đối với tôi làm nũng một chút bán manh xin tôi giúp đỡ, những là không cần đối với tôi khách khí như vậy.”
Giang Thịnh Hoài đem những lời này nói hết ra, không làm cho Tần Duyệt Hàn cảm động được, thế nhưng ngược lại khiến mọi người ở trước màn ảnh vì anh điên đảo không thôi.
Buổi chiều Nhi Tinh đi chơi tàu thủy, rồi đến phi thuyền, mức độ của những trò này coi như nhẹ nhàng. Nhưng chơi cả một ngày, cậu nhóc vẫn là có chút mệt mỏi.
-
Kết quả đi được một đoạn ngắn, tay Tần Duyệt Hàn cũng có chút mỏi. Tuy rằng cậu nhóc không nặng, nhưng Tần Duyệt Hàn ôm lâu như vậy cũng có chút một, hơn nữa từ đây đi ra ngoài cổng công viên còn một đoạn khá dài.
Cô nhìn thoái qua người quay phim, chỉ thấy trong ánh mắt bọn họ hiền lên rõ ràng: “Tôi không rảnh, không cần tim tôi giúp đỡ.”
Khiến cô sợ đến mực liền dẹp luôn cái ý nghĩ này.
‘Chị gái nhỏ Duyệt Hàn, chị thật sự là không định tìm nam thần giúp đỡ sao?’
Lại một loạt bình luận hiện lên, vội đến mức hối thúc cô tìm Giang Thịnh Hoài giúp đỡ.
Vốn dĩ Giang ảnh đế vẫn luôn chờ người nào đó mở miệng, thế nhưng chính mình nhịn không được, bá đạo mà ôm cậu nhóc từ trong tay Tần Duyệt Hàn, đến khi cô phản ứng lại thì anh đã nhanh chóng nắm lấy tay cô.
‘Oa, nam thật cũng thật là soái quá đi!’
‘Nam thầy uy vũ ha ha ha ha ha’
Tần Duyệt Hàn giãy giụa cả một đường cũng không thoát được, ngược lại Giang Thịnh Hoài một tay ôm lấy cậu nhóc không một chút mất sức, còn có thể nhẹ nhàng kéo theo cô.
Cả một đoạn đường đi cô cảm thấy dường như quá cường hãn một bên lại cảm thấy có một tia ngọt ngào. Ý thức được cái ý nghĩ này, Tần Duyệt Hàn lại sợ bản thân sẽ bị mất khống chế lâm vào bộ dáng hôm qua, cô nhanh chóng chấn chỉnh lại bản thân, khôi phục lại bộ dáng ban đầu.
Sau khi lên xe, Giang Thịnh Hoài mới đem cậu nhóc về bên cạnh cô.
Cậu nhóc nhỏ Nhi Tinh nhẹ nhàng thở một cái, mắt nhắm chặt, lông mi nhẹ nhàng rung một cái, giống như nếu chỉ cầm chạm vào một chút thì sẽ tỉnh lại ngay lập tức, mà hiện tại bộ dáng ngoan ngoãn ngủ này của cậu bé đúng là khiến người khác yêu thích không thôi.
Tần Duyệt Hàn vẫn luôn nhìn cậu nhóc, tình thương của mẹ lập tức tràn ngập ở trên màn ảnh.
Giang ảnh đế ngồi bên cạnh cửa sổ nhìn cảnh ở bên ngoài, thỉnh thoảng lại quay vào liếc nhìn vài cái, lần đầu cảm thấy phụ nữ cùng trẻ em cũng khôn quá đáng ghét như vậy.
Nghĩ đến cái hôn ngoài dự kiến kia cùng với Tần Duyệt Hàn, còn có khi ôm lấy cô, trên người cô tỏa ra một cỗ hương vị rất dễ ngửi, mà cùng với hương nước hoa ở trên người Nghê Kiều chính là bất đồng.
Một lần nữa bọn họ trở về chung cư, Tần Duyệt Hàn đặt cậu nhóc ở trên sô pha, còn cố ý bật điều hòa rồi cầm một cái chăn đắp lên người cậu bé, sau đó mới đi vào phòng bếp nấu cơm.
‘Mới có mấy ngày, tôi như thế nào lại cảm giác hai người này lại giống như vợ chồng vậy? Là tôi bị ảo giác sao?’
‘Lầu trên tôi có thể chứng minh, này là không đúng nha, đó không phải là ảo giác.’
‘Ha ha ha hai người bọn họ thật sự là quá khác với ba đội còn lại, thực sự là giống một đôi vợ chồng già.’
Mọi người bình tĩnh xem tôi phân tích, hai người này thật sự là quá từ tốn từng chút một theo thời gian mới xảy ra một ít sự tình.
-
Vừa mới tỉnh ngủ cho nên cậu nhóc xoa xoa đôi mắt nhập nhằng của mình, âm thanh non nớt vang lên: “Thúc thúc, chị Duyệt Hàn đâu?”
Giang Thịnh Hoài chỉ chỉ phòng bếp, cậu nhóc liền nhìn thấy hình ảnh của cô, lập tức nở nụ cười, quả thực là khiến người khác phải cưng nựng mà.
Có điều Giang ảnh đế một chút xúc động cũng không có, ngược lại bày ra bộ dáng muốn đàm phán.
“Cùng nhóc chơi một ngày, hiện tại có thể nói cho thúc thúc nghe,vì cái gì lại không thích thúc không?” Giang ảnh đế cảm thấy cậu nhóc vừa tỉnh dậy cho nên sự phòng bị sẽ thấp, cho nên cần nhanh chóng nắm lấy thời cơ này, nếu bỏ lỡ, về sau cũng sẽ không có cơ hội.