Ngũ Hoành Thiên Truyền Kỳ

Chương 23: Truy tìm tung tích thần long và phượng hoàng (7)



Xoèn xoẹt xoèn xoẹt.

Tia điện chớp nháy nổ ầm ầm.

Một luồng pháp lực hệ Lôi đâm thủng sảnh Long Ngân khiến người Thiên giới kinh hoàng, hệt như một trận động đất khổng lồ sắp sửa diễn ra.

"Cái gì vậy?!" Kim Thạc Trân tự dưng bị ngã suýt dập mặt. "Lôi Sư làm sao thế?!"

"..." Kim Cựu Long trầm ngâm nhìn dòng pháp lực mạnh mẽ lưu chuyển quanh sảnh một lúc rồi mới nói. "Thông pháp Lôi Sư sao?"

"Thông pháp??" Kim Thạc Trân ngạc nhiên nói. "Phi thăng mới vài tuần có thể Thông pháp được sao??!" (Thông pháp trong này có nghĩa là "Lưu thông pháp lực Thiên giới" á).

"Phượng vương, ngươi có nhớ rằng..." Ông ta nhàn nhã nói. "... tiền kỳ Thuỷ Sư cũng Thông pháp Thuỷ Sư khi phi thăng mới được vài ngày không?"

Vàng và lục.

Hai màu mắt trừng trừng nhìn nhau.

"Sao nào?" Hưu Ninh Khải nhếch miệng nhìn nữ quái nhân kia và cười. "Lên đi. Đây chẳng phải cơ hội tốt sao?"



Ngũ sư nếu Thông pháp quá sớm, trong vòng năm năm đã Thông pháp thì pháp lực sẽ mạnh đột biến nhưng cơ thể vẫn giữ nguyên hình dáng ban đầu, vì vậy dễ bị thương nặng nếu bị công kích bằng vật lý.

Pháp lực của Ngũ sư suy yếu nhất là khi đang trong quá trình phân hoá Thông pháp, giống như Hưu Ninh Khải hiện tại. Tuy được dòng pháp lực khổng lồ bao quanh người nhưng chỉ cần chút sơ ý, lượng pháp lực vốn thuộc về Thiên giới đó cũng sẽ tấn công chính chủ nhân của mình nếu có sự tác động của người Thiên giới từ bên ngoài.

Cả cơ thể được bao trùm bởi một luồng pháp lực mạnh mẽ, đôi mắt sáng rực lên màu vàng kim, Hưu Ninh Khải một tay đang túm cổ áo Thôi Ngọc Khuê ra sau lưng, một tay cầm lấy thứ gì đó vừa dài mảnh vừa cong vút, lấp loáng ánh vàng lưu chuyển.

Một cái lưỡi hái.

Lưỡi hái Lôi Sư – Tử Kỳ.

Vừa xuất hiện theo lệnh triệu của chủ nhân, chiếc lưỡi hái đã tự khắc lên mình hai chữ "Tử Kỳ" uốn lượn sắc bén. Đầu lưỡi vót nhọn đầy nguy hiểm, cùng với thế chém như chém sắt chặt bùn đầy khí thế mà uy nghiêm.

Nữ quái nhân đứng sững nhìn cậu một hồi lâu. Rồi hệt như đã ngẫm ra điều gì, nàng không đề phòng cậu nữa. Cánh tay định tung đòn của nàng ta đã bỏ xuống, thân ảnh màu đỏ thoắt cái vụt mất trong sương mù.

"Cậu... cậu..." Thôi Ngọc Khuê lúc này mới lắp bắp. "... phân hoá sao?"

"..." Hưu Ninh Khải khẽ liếc cậu. "Tại ai?"

"Tôi... tại tôi..." Cậu ỉu xìu rũ xuống. "Cái gì cũng tại tôi hết á... cậu yếu đi cũng tại tôi, cậu mạnh lên cũng tại tôi."

"..."

Cả hai nhìn nhau không nói gì mất một lúc lâu thì Thôi Ngọc Khuê mở màn trước (cho đỡ ngượng): "Giờ tính sao?"

Hưu Ninh Khải nhìn cậu thêm lúc nữa rồi nói: "Được tới đâu thì hay tới đó. Không trụ được nữa thì xài bùa Truyền Tống."

"Trong này có chỗ xài được sao??" Thôi Ngọc Khuê tròn mắt hỏi.

"Có. Tôi biết." Cậu ta thả con cá "nướng" (bởi điện) trên tay xuống. "Phụ thân tôi từng nói cho nghe rồi."

"Chà... Tại sao phụ thân cậu lại cho cậu biết thế?"



"... Không biết nữa. Tự dưng nói với tôi và mẫu thân."

Thôi Ngọc Khuê phủi phủi hết nhọ và bụi dính trên người rồi lựa đại một hướng mà đi. Hưu Ninh Khải phất phất tay, Tử Kỳ chớp nháy mấy cái như kính chào rồi biến mất.

"Tại sao không đi thẳng?" Cậu hỏi.

"Là dây chuyền cặp đó." Thôi Ngọc Khuê đáp. "Ngọc Lục Bảo và Phỉ Thuý Xanh. Cha tôi làm cho tôi khi tôi còn nhỏ tí xíu, cỡ ngang hông thôi, bảo là người còn lại đeo ngọc Lục Bảo sẽ là tri kỷ của tôi."

"... Là Mộc Sư à?" Hưu Ninh Khải nhàn nhạt hỏi.

"Ừm, là cậu ta đó!" Thôi Ngọc Khuê vui vẻ nói, đến bước chân cũng nhanh thêm vài phần. "Đá sẽ sáng lên khi đối phương gặp nguy hiểm hoặc trái tim cả hai bên muốn gặp nhau!"

Hưu Ninh Khải tỉnh bơ hỏi: "... Vậy cậu ta đang ăn hành phải không?"

"... Không có!" Thôi Ngọc Khuê đột nhiên gắt lên. "Sáng cũng có mức độ!! Tôi nói chưa xong mà! Sáng cỡ này... khụ! Là khả năng thứ hai của nó!!"

"..."

"Thôi! Đi tiếp nào!" Cậu đột nhiên bị ngượng, quay mặt đi và nói. "Lề mề quá! Long Đế kiểu gì cũng khiển trách!!"

"..."

Song sư Lôi Thuỷ sóng vai nhau đi đã gần một tiếng đồng hồ vẫn chưa tìm được ba người còn lại. Trước mặt hai người thấp thoáng một thứ gì đó đứng chắn ở "đường chân trời", dài không nhìn thấy điểm kết.

"Một toà thành." Hưu Ninh Khải nói.

Thôi Ngọc Khuê thắc mắc: "Sao cậu biết đó là một toà thành?"

"Cha tôi nói thế." Cậu ta chậm rãi nói. "Trong Sầm Hư sơn có ba toà thành cổ, diện tích từ lớn đến bé lần lượt là Mộng Hư, Ảo Hư và Huyễn Hư. Trước mặt là toà thành lớn thế này, chắc là Mộng Hư."

"Mấy toà thành này chứa những gì?" Cậu tò mò hỏi.

"Cũng không biết nữa." Hưu Ninh Khải nói. "Chỉ biết là Mộng Hư, vào là gặp mộng cảnh. Ảo Hư là không gian bị nguyền rủa bẻ cong. Huyễn Hư thì đến sách cổ cũng không có ghi chép khái quát hay cụ thể."

"Mộng Hư là mộng cảnh, Ảo Hư là không gian cong, Huyễn Hư... có khi nào là thời gian xuyên không?" Thôi Ngọc Khuê đoán mò.

"Cái này thì có lẽ Châu Long thượng thần mới biết." Hưu Ninh Khải lắc đầu. "Ngài sinh ra tại đây thì ngài chính là người nắm rõ điều này."

"Phượng Nhị tiền bối có manh mối ở đây, có lẽ là trong Ảo Hư thành?" Thôi Ngọc Khuê nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Hưu Ninh Khải thì nói nhanh hơn. "Người và cả Phượng Đại tiền bối đều giỏi mấy cái về mộng cảnh, không thể lạc trong mộng cảnh được!"

"Cũng chí lý, nhưng anh có biết..." Hưu Ninh Khải nói. "... đối với người Tu Chân chúng ta, thứ gì càng là thế mạnh của bản thân thì thứ đó lại càng nguy hiểm không? Anh có nghĩ tới trường hợp phản phệ chưa?"

"... Nếu thế là rất có thể!" Thôi Ngọc Khuê nói.

"Bốp!" Bên cạnh cậu vang lên một tiếng va chạm rất nhỏ.

"... Gì nữa thế??"