Hoang thú là hung linh của thiên địa.
Chúng nó sống ở thời kỳ thái cổ, tính cách đa số là hung tàn thô bạo, lấy máu thịt làm thức ăn, thường xuyên tập kích đất đai nhân tộc, là kẻ địch trời sinh của nhân tộc. Hơn nữa, bởi vì trên thân thể hoang thú ẩn chứa huyết mạch cổ xưa nên nó có thể hấp thu luyện hóa nguyên khí của trời đất, từ đó đạt được lực lượng cường đại, thậm chí chúng có thể siêu thoát tuổi thọ cực hạn của bản thân chúng, bởi vậy nên phần lớn hoang thú đều sống lâu hơn so với nhân tộc.
Nói không cường điệu chút nào, ở trước thời thượng cổ, nhân tộc chỉ là bóng mờ sống dưới hoang thú. Hiển nhiên, địa vị của nhân tộc trên phiến đại lục này cũng tương đối thấp kém.
......
Vân Mộ nhìn về phía Xích Mục Thỏ cao hơn nửa người ở phía trước, hắn vẫn bình tĩnh dị thường không hề có ý định ra tay. Ứng phó với hoang thú như vậy, nhất định không nên chủ động chọc giận nó, nếu không sẽ rất phiền toái. Về điểm này thì Vân Mộ ở kiếp trước mới tới đây nên không hiểu điều gì cả vì thế nên là ăn khá nhiều đau khổ.
Vì để biểu hiện thiện ý cho nó thỏa mãn, Vân Mộ đã sớm chuẩn bị quả dại ngon thả dưới chân, sau đó hắn từ từ chậm rãi thối lui.
"Chít chít!"
Xích Mục Thỏ lắc mình một cái giống như một tia chớp màu trắng xuất hiện ở nơi Vân Mộ đặt quả dại. Nó nhìn trái nhìn phải một chút cảm thấy không có nguy hiểm gì sau đó mới túm quả dại lên rồi bắt đầu gặm nhấm, ăn một cách say sưa.
Vân Mộ chậm rãi lượn đường vòng, đi về phía xa xa.
......
Ở vùng xung quanh Hoang Tuyệt lâm, thường thường là gặp hoang thú nhất giai đến tam giai, càng đi sâu vào trong thì hoang thú càng cường đại.
Huyền đồ Luyện Khiếu kỳ bình thường nhiều lắm chỉ có thể đối phó được hoang thú nhất giai, gặp phải hoang thú nhị giai hoàn toàn không có sức đánh trả. Còn như Vân Mộ là huyền đồ Khai Khiếu kỳ, ở trong mắt người khác thì hắn đối phó với hoang thú nhất giai cũng đã khó khăn hết sức, đi tới địa phương này hoàn toàn không khác gì là đi chịu chết cả.
Chỉ có điều Vân Mộ có tính toán của riêng hắn, hắn cũng không phải là Huyền đồ Khai Khiếu kỳ bình thường, hơn nữa năng lực thích ứng cùng năng lực thực chiến của hắn vượt qua xa xa Huyền đồ bình thường có thể so sánh, lúc cần thiết hắn tự có thủ đoạn bảo vệ tính mạng.
Sau một lát, Vân Mộ đi tới vùng phụ cận một dòng suối nhỏ, chợt nghe thấy một trận thanh âm chiến đấu điên cuồng loạn xạ, đúng là hai con hoang thú đang nổi lên phân tranh.
Hồng Mao Hầu (nhất giai)
Huyết mạch: Xích Huyết Hầu (chưa giác tỉnh)
Linh tính: Không biết
Thuộc tính: Hỏa
Mệnh phách tư chất: ★
Lực phách tư chất: ★☆
Thần phách tư chất: ★
Cực phách tư chất: ★☆
Năng lực thiên phú: Huyết nha
(Đa Bảo các chú thích thêm: Hồng Mao Hầu ăn máu thịt, tính hung tàn, linh hoạt đa dạng, tương đối thích hợp với Huyền giả có thiên phú sức mạnh hoặc thiên phú tốc độ luyện hóa.)
Thạch Giáp Thử (nhất giai)
Huyết mạch: Khai Sơn Thử (chưa giác tỉnh)
Linh tính: Không biết
Thuộc tính: Đất
Mệnh phách tư chất: ★☆
Lực phách tư chất: ☆
Thần phách tư chất: ☆
Cực phách tư chất: ★★
Năng lực thiên phú: Thạch giáp
(Đa Bảo các chú thích thêm: Thạch Giáp Thử tham lam thành tính, tốc độ cực nhanh, sinh mệnh lực rất mạnh, đặc biệt là thiên phú thạch giáp xuất sắc có năng lực phòng ngự rất mạnh, tương đối thích hợp cho huyền giả có thiên phú tốc độ.)
Thông qua Tàng Giới Luân hiện lên giới thiệu, tư chất hai con huyền linh này đều có ưu khuyết riêng. Hồng Mao Hầu có tính công kích rất mạnh, hơn nữa linh hoạt phi thường còn Thạch Giáp Thử lại phòng ngự không yếu, động tác cũng nhanh chóng, hai bên ngươi tới ta đi đều không nhường nhau, thủy chung giằng co khó giải.
Huyền giả nếu chưa phong ấn linh hồn hoang thú thì không thể trực tiếp xem xét linh tính nó, chỉ có thể thông qua kinh nghiệm thông thường cùng quan sát để tiến hành phán đoán. Dựa theo Vân Mộ quan sát đo đạc thì đôi Linh thú này đánh đến dữ dội như vậy, chắc hẳn phẩm chất linh tính sẽ không dưới "Ưu tú", nếu là có thể được phong ấn hồn nó, dù rằng chính mình không cần thì cũng có thể bán cho người khác, tuyệt đối là một khoản thu nhập xa xỉ.
Chỉ tiếc là Vân Mộ không có ý nghĩ làm ngư ông đắc lợi, bởi vì hắn tuyệt đối không phải người vì lợi ích mà máu dồn lên não. Chiến đấu phát ra động tĩnh lớn như vậy khẳng định sẽ khiến hoang thú ở xung quanh lần lượt tới đây, nếu quả thật dẫn tới con hoang thú nhị giai gì gì đó thì lúc đó khẳng định rắc rối không nhỏ, vậy nên vẫn sớm rời khỏi chỗ này thì tốt hơn.
Sau khi làm ra quyết đoán, Vân Mộ một lần nữa lượn đi đường vòng, dần dần hắn cũng tới gần mục tiêu mà bản thân hắn hướng tới.
......
Ở xung quanh Hoang Tuyệt lâm ba mươi dặm về hướng bắc có một sơn cốc nho nhỏ vô danh, trong đó có chim hót hoa nở, u nhiên yên tĩnh, ít có hoang thú khổng lồ qua lại. Đây chính là chỗ ở của hoang thú nhất giai 'Bách Linh Tước', cũng là địa phương mà Vân Mộ không quản nghìn dặm vạn dặm đi tìm kiếm.
Bách Linh Tước so với hoang thú nhất giai khác mà nói thì có hình thể hơi nhỏ, công kích cũng không mạnh, tính tình cũng không hung tàn, nếu không phải vì Bách Linh Tước có thể luyện hóa nguyên khí đất trời thì chúng thậm chí không được tính là hoang thú. Nhưng mà không có người nào dám xem thường sự tồn tại của Bách Linh Tước, bởi vì chúng nó thuộc về loại hình hoang thú tinh thần tương đối khan hiếm, nó có thiên phú Tử Cực Bách Linh Đồng có thể trực tiếp tiến hành tấn công thần hồn của sinh linh vạn vật, không thể nói là không hung hiểm được...... Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao nơi thâm u yên tĩnh này không có hoang thú khổng lồ qua lại.
Vân Mộ lặng lẽ lẻn vào sơn cốc, toàn thân hắn quấn dây leo cùng cỏ dại để làm cho mùi thân thể hắn ép tới cực kỳ nhạt nhòa, hắn cẩn thận chậm rãi đi vào sâu trong sơn cốc.
Đối với tập tính của Bách Linh Tước, Vân Mộ tự nhiên là rõ ràng rành mạch, ở kiếp trước hắn từng bị ba con hoang thú nhất giai truy đuổi đi lầm vào nơi đây, từng ăn nhiều đau khổ dưới công kích tinh thần của Bách Linh Tước, nếu không phải tâm tính hắn vững chắc chỉ sợ rằng lúc đó đã sớm vùi thây nơi đây.
......
"Líu ríu!"
Bên tai Vân Mộ truyền đến hai tiếng hót vang, hắn dừng thân hình lại, lập tức dừng bước, cả người chậm rãi nằm sát mặt đất. Tiếp theo hắn ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy trên chạc cây cách chỗ hắn không xa có hai con chim tước to cỡ bàn tay đang tranh chấp lẫn nhau, cuối cùng hai con bay tách nhau ra.
Chim tước này có lông vũ màu tuyết trắng, đỉnh đầu nó có một chiếc lông vũ màu xanh dựng thẳng đứng, hai bệ lông đuôi vừa nhỏ lại dài nhìn qua giống như tinh linh vui đùa trong gió vậy, nhẹ nhàng linh hoạt mà đầy xinh đẹp.
Lập tức, trên Tàng Giới Luân hiện ra tin tức chim tước.
Bách Linh Tước (nhất giai)
Huyết mạch: Huyền điểu (chưa giác tỉnh)
Linh tính: Không biết
Thuộc tính: Hỏa
Mệnh phách tư chất: ★
Lực phách tư chất: ★
Thần phách tư chất: ★★
Cực phách tư chất: ★☆
Năng lực thiên phú: Huyễn đồng
(Đa Bảo các chú thích thêm: Bách Linh Tước Điểu, bay về phía mặt trời, sinh sống quần cư, tính cách cao ngạo, đồng tử có song ảnh, biến ảo ngàn vạn, thích hợp nhất với huyền giả hệ thiên phú tinh thần luyện hóa.)
Nhìn thấy giới thiệu về Bách Linh Tước, con mắt Vân Mộ bỗng nhiên sáng ngời càng nhiều hơn mấy phần vẻ kích động.
Bách Linh Tước quả nhiên là hoang thú hệ tinh thần thiên phú, thần phách tư chất trong hoang thú nhất giai cũng thuộc về tồn tại đỉnh cấp, mà khó có được nhất chính là tư chất khác cũng không tính là yếu, đặc biệt là cực phách tư chất. Mà dù sao nó cũng là hoang thú loài chim nên tốc độ tự nhiên không có khả năng quá chậm.
Đương nhiên, tư chất mặc dù không tệ thế nhưng mà linh tính nó lại khó có thể thăm dò ra. Phẩm chất linh tính Bách Linh Tước là phổ thông hoặc ưu tú không có tầm quan trọng với Vân Mộ lắm, dùng tầm mắt cùng thủ đoạn hiện tại của hắn thì ít nhất cũng phải tìm được một con huyền linh phẩm chất trác tuyệt trở lên mới tính là thích hợp.
Chỉ có điều, hoang thú có phẩm chất trác tuyệt há lại gặp gỡ dễ như vậy, cơ duyên cùng số mệnh thiếu một thứ cũng không được, mà nếu như vận khí không tốt cho lắm thì dù cho bắt đến một trăm con, một nghìn con Bách Linh Tước cũng không được như nguyện...... Huống chi, đừng nói là để cho Vân Mộ đồng thời đối phó hơn trăm con Bách Linh Tước, coi như là để hắn đối phó từ ba đến năm con đã rất khó khăn rồi.
Cũng may, đối với việc bắt Bách Linh Tước thì Vân Mộ sớm đã có kế hoạch toàn bộ, vì thế nên hắn tiếp tục bí mật đi dưới đại thụ che trời đi vào trung tâm sơn cốc.