Trò chuyện với Lam Á xong Phương Miên mất ngủ cả đêm. Phương Miên đeo hai quầng thâm sang nhà hàng xóm nấu cơm. Hôm nay là món vịt hầm, nước dùng nóng hổi bốc hơi nghi ngút, sôi ùng ục. Cậu nằm bò lên bàn, ngẩn ngơ nhìn làn khói mờ. Chú chinchilla nhỏ đến lấy li nước cam trên khay đưa cho cậu. Phương Miên ngẫm nghĩ, xé tờ giấy ghi chú, viết: "Ông bác à, bác trai cũ của cháu bị bệnh, ngài nói xem cháu có nên đi gặp anh ấy không?"
Nếu quý ngài lắm tiền nghĩ cậu nên đi thì cậu sẽ đi thăm Mục Tĩnh Nam.
Cậu đã buông bỏ từ lâu, gặp anh cũng không sao cả.
Chinchilla nhỏ lạch bạch lên lầu để đưa tờ giấy, phải một lúc lâu mới lạch bạch đi xuống. Phương Miên cầm tờ giấy trên khay lên đọc, trên đó viết:
"Người ở quá khứ, không cần nhớ nhung. Chốc chốc hồi tưởng, chỉ thêm muộn sầu."
Không ngờ người này tàn nhẫn đến vậy. Cậu nghĩ những người ở đỉnh cao đều quyết đoán trong mọi việc họ làm, đã quyết định buông tay thì sẽ không bao giờ quay đầu. Cuộc đời đằng đẵng sót lại nhiều nuối tiếc, làm sao có thể hoài niệm tất cả? Phương Miên từng nghĩ cậu là một chú chinchilla tiêu sái nhưng có ai sẽ ngờ...
Cậu cầm tờ giấy, không khỏi nhớ đến cuộc nói chuyện ngày hôm qua cùng Lam Á.
"Ba năm rồi vẫn chưa tìm thấy Thiên Đàng sao?" Phương Miên không tin.
"Những người được cử đi tìm Thiên Đàng đều mất liên lạc, không rõ sống chết. Dì nghi ngờ là bị người của Thiên Đàng âm thầm giết chết nhằm chặn tin tức thu được." Lam Á trong màn hình nói: "Tiểu Phương, cháu còn nhớ lần dì hỏi cháu tại sao Tĩnh Nam bị mắc bệnh lại giống kì lạ không? Khi ấy dì nói chỉ khi nào cháu trở thành con dâu nhà họ Mục, dì sẽ kể cháu biết. Giờ sự tình đã đến nước này, dì nghĩ giấu thêm nữa cũng chẳng có nghĩa lí gì."
Phương Miên hơi giật mình.
Lam Á gượng cười nói: "Mọi chuyện bắt đầu từ cuộc hôn nhân của cha Tĩnh Nam và An Tâm."
An Tâm sinh ra trong gia đình nghèo khổ, bằng thiên phú xuất chúng của bản thân, bà được thi đậu trở thành tiến sĩ tại Đại học Khoa học và Công nghệ Nam Đô. Ước mơ lớn nhất cả đời bà chỉ là làm một vị bác sĩ xuất sắc. Khi bà đang học đại học, luận văn của bà được đăng trên trang báo hàng đầu, là thiên tài khiến nhiều giáo sư alpha tấm tắc khen ngợi.
Đáng tiếc, niềm vui chóng tàn, kết quả xét nghiệm gen cho thấy độ phù hợp của bà cùng Mục Kình Hữu, đang là người đứng đầu nhà họ Mục, lên tới 90%. Nhà họ Mục thời điểm đó so với khi Mục Tĩnh Nam lên tiếp quản có sự khác biệt rất lớn. Mục Kình Hữu và bậc cha chú của ông đi theo lề thói, tư tưởng cũ. Nghiêm cấm omega đã gả vào nhà họ Mục có sự nghiệp riêng. Nhiệm vụ quan trọng nhất là phải sinh con nối dõi cho Mục Kình Hữu, mọi hành động không đặt gia đình lên hàng đầu sẽ bị xem là trái đạo đức. An Tâm bất lực bị buộc gả vào nhà họ Mục, trở thành vợ của Mục Kình Hữu, năm sau sinh ra Mục Tĩnh Nam.
Các bậc tiền bối trong nhà họ Mục tin rằng nuôi con bằng sữa mẹ có lợi cho sự phát triển của Mục Tĩnh Nam, họ mặc kệ cơ thể An Tâm suy nhược, ép bà phải tự mình cho Mục Tĩnh Nam bú sữa mẹ. Vì Mục Kình Hữu đã hứa với bà nên ban đầu bà luôn hi vọng, khi Mục Tĩnh Nam lên ba tuổi, bà sẽ được quay lại bệnh viện.
Mục Kình Hữu thực sự đối xử tốt với bà, ông xây dựng phòng thí nghiệm trong nhà, thường xuyên đặt mua tạp chí khoa học, báo chí, ấn phẩm liên quan để bà tiến hành nghiên cứu. Nhưng khi Mục Tĩnh Nam ba tuổi, bậc tiền bối nhà họ Mục lại nói chỉ có một mình Mục Tĩnh Nam, bé sẽ cô đơn, cần thêm một em trai hoặc em gái, nhằm nắm chắc thêm một đứa dự phòng, ép bà sinh đứa thứ hai cho Mục Kình Hữu. Vì lẽ đó mà họ từ chối lời đề nghị của Mục Kình Hữu, không cho An Tâm quay lại bệnh viện. Bấy giờ An Tâm mới nhận ra Mục Kình Hữu chẳng qua là một tên nhu nhược, trong mắt nhà họ Mục, bà là vợ của Mục Kình Hữu, là omega đẻ trứng chứ không phải tiến sĩ An Tâm.
Bà sẽ không bao giờ được quay lại bệnh viện.
Từ đó trở đi bà bắt đầu ngầm phản kháng một cách tiêu cực, bà tự nhốt mình trong phòng thí nghiệm, cự tuyệt gặp Mục Kình Hữu, cũng từ chối gặp Mục Tĩnh Nam. Cho đến năm Mục Tĩnh Nam năm tuổi, bà miễn cưỡng đồng ý ăn tối cùng Mục Tĩnh Nam.
Lam Á mở cho Phương Miên xem ảnh Mục Tĩnh Nam hồi nhỏ, hình ảnh bé con Mục Tĩnh Nam nhảy ra trong màn hình, mặc bộ âu phục quần yếm, áo sơ mi trắng phẳng phiu, tóc được chải kỹ càng, dáng dấp của thiếu gia nhỏ nhà quý tộc. Chỉ là khuôn mặt bé quá nghiêm nghị làm bớt đi vẻ hồn nhiên của trẻ con.
Mục Tĩnh Nam là đứa con duy nhất của Mục Kình Hữu, ngay khi còn nhỏ, bé đã được chỉ định là người thừa kế nhà họ Mục. Bé tiếp nhận nền giáo dục tiên tiến nhất, xuất sắc nhất và cũng khắt khe nhất. Mới năm tuổi nhưng mỗi ngày phải dậy đúng lúc sáu giờ rưỡi, tự mình đứng trên ghế nhỏ đánh răng rửa mặt, mặc quân phục, đi giày da dưới sự giúp đỡ của người giúp việc rồi đến trường huấn luyện. Sau khi hoàn thành bài huấn luyện, bé phải thay sang âu phục, học các lớp sơ cấp do gia sư riêng hướng dẫn. Hàng tháng phải làm một bài kiểm tra, nếu điểm đánh giá thấp hơn A, các bậc tiền bối nhà họ Mục sẽ tra hỏi bé.
Bé bị cấm chơi game, cấm xem phim hoạt hình lẫn tạp chí thời trang. Lúc bé lên sáu tuổi, các bậc tiền bối nhà họ Mục cho phép bé đến trường tiểu học. Bạn cùng lớp của bé đã được sàng lọc cẩn thận, chỉ những ai nhà có ba thế hệ trong sạch, xuất thân cao quý mới được phép trở thành bạn học của bé. Cả lớp vỏn vẹn 16 người, trong lòng ai cũng hiểu rõ đây đều là người theo chân bé về sau. Không hiểu vì sao bé ít nói chuyện với bạn cùng lớp, từ nhỏ bé đã hay trầm mặc như vậy.
Người ta nói, Mục Tĩnh Nam còn nhỏ mà mang phong thái người đứng đầu dòng tộc, bé nghiêm túc, nói năng thận trọng không như những đứa trẻ khác cả ngày cười đùa, không lướt web, không ham ăn, bé giống như một con búp bê làm từ băng tuyết, thậm chí có người cho rằng bé mất cảm xúc. Nhưng sự thật không phải như vậy, bé con Mục Tĩnh Nam vẫn có mong ước của riêng mình. Điều bé luôn hằng ao ước chỉ là được ăn tối với mẹ mà thôi.
Mẹ sẽ lén chuẩn bị đồ ngọt và món ăn vặt mà các bậc tiền bối nhà họ Mục cấm bé ăn. Mẹ sẽ dẫn bé đi tham quan phòng thí nghiệm, cho bé xem bộ não, trái tim, quả thận màu đen mà mẹ đã đông lạnh. Mẹ sẽ gọi bé nhìn vào kính hiển vi, quan sát các tế bào. Mẹ sẽ cho bé xem chuột bạch trong lồng, nghe chúng kêu chít chít. Mẹ sẽ không ép bé uống sữa bò nhạt nhẽo, để bé uống nước cam ngọt, cũng cho phép bé uống một ít rượu hoa quả. Được ở bên cạnh mẹ mỗi ngày là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của bé.
Bé từng tưởng mẹ suy nghĩ giống bé, trong căn nhà buồn tẻ, mẹ sẽ cùng bé tận hưởng những giây phút sau bữa tối. Dù sao thì mẹ của các bạn cùng lớp cũng vậy, họ yêu con như báu vật không thể thay thế. Mãi cho đến khi bé lên bảy, vào ngày sinh nhật mẹ, là lần đầu tiên bé vi phạm thời gian biểu người lớn trong nhà đặt ra, cầm chiếc khăn lụa mà bé đã lựa chọn thật cẩn thận đến phòng thí nghiệm tặng mẹ, để rồi vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa mẹ với dì An Hành.
"Chị quyết định kĩ rồi chứ?" An Hành hỏi.
"Quyết định rồi, nếu không làm vậy, chị sẽ như tù nhân mãi mãi bị giam cầm tại nơi này."
An Hành cau mày: "Tĩnh Nam là con ruột của chị, chị thực sự muốn làm điều này với thằng bé?"
"Nó không phải con chị, nó là sự nguyền rủa đời chị." An Tâm nói: "Lúc nó bốn tuổi chưa chịu nổi virus tế bào α, đưa vào sẽ chết ngay lập tức. Chị đã phải chờ đợi nó lên bảy tuổi mới bắt đầu thực hiện kế hoạch này, cũng là sự nhân từ lớn nhất mà chị dành cho nó."
"Chị có chắc virus này không gây hại đến tính mạng thằng bé không? Liệu thực sự chỉ khiến thằng bé hoá thú trong kỳ mẫn cảm?"
"Chị đã tiến hành thử nghiệm ba năm, chị đảm bảo nó sẽ sống sót." An Tâm nắm cánh tay An Hành, "Chị sẽ bỏ vào đồ ăn thức uống, cho nó dùng xong, em nhớ đến đón chị ở bệnh viện."
"Vâng."
Lúc này Mục Tĩnh Nam hiểu ra tại sao bộ não, trái tim, quả thận trong tủ đông có màu đen, bởi vì mẹ dùng chúng để kiểm tra virus mẹ nghiên cứu. Cuối cùng bé biết được tại sao tế bào dưới kính hiển vi lại kì lạ, tại sao chuột bạch liên tục chít chít không ngừng. Mọi thứ trong phòng thí nghiệm đều đang sẵn sàng cho mẹ tạo ra virus tế bào α. Và hôm nay, ngày sinh nhật của mẹ, mẹ quyết định sử dụng kết quả nghiên cứu đó lên người Mục Tĩnh Nam để đổi lấy sự tự do của mẹ.
Mục Tĩnh Nam không cầm quà qua tặng mẹ, bé quay về đường cũ rồi đến bữa tối lại qua phòng mẹ. Mẹ mỉm cười, đẩy nước trái cây đến trước mặt Mục Tĩnh Nam. Mặc dù hôm qua Mục Tĩnh Nam có kể với mẹ rằng bé đã cẩn thận chuẩn bị một món quà nhỏ nhưng hôm nay mẹ không hỏi vì sao bé không mang quà tới. Mục Tĩnh Nam biết mẹ không quan tâm đến món quà của bé, mẹ chỉ quan tâm bé có uống li nước trái cây này hay không.
"Mẹ ơi." Mục Tĩnh Nam khẽ khàng gọi.
"Ừm?" An Tâm xoa cái đầu ngố của bé, "Con không thích uống nước táo à?"
Mục Tĩnh Nam ngẩng đầu nhìn mẹ, hỏi: "Ở nơi này rất buồn đúng không mẹ?"
An Tâm ngạc nhiên một chút, lập tức cười nói: "Sao con lại hỏi điều này?"
Mục Tĩnh Nam lặng lẽ quan sát mẹ.
Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi nhưng khi bé nhìn, tựa hồ bị nhìn thấu tận linh hồn.
An Tâm không kìm được nói ra sự thật: "Đúng vậy, mẹ không vui. Tĩnh Nam con hiểu được không, đối với mẹ, nhà họ Mục chính là ngục tù, nó sẽ cướp đi tất cả những gì thuộc về mẹ để giam cầm mẹ trong bóng tối."
Mục Tĩnh Nam nâng li, hỏi: "Con uống nước trái cây, mẹ sẽ vui đúng không?"
Chỉ có con nít mới ngây thơ đến thế, An Tâm gượng cười. Nghe lời mẹ, mẹ sẽ vui. Đạt điểm tuyệt đối trong bài thi, mẹ sẽ vui. Trong thế giới của trẻ em mọi vấn đề đều cực kì đơn giản.
"Ôi, mẹ nói cho con những chuyện này làm gì cơ chứ, con cũng chẳng hiểu được." An Tâm thúc giục bé: "Uống nhanh nào, trong nước trái cây có vitamin rất tốt cho sức khoẻ."
"Hôm nay con quên mang quà rồi." Mục Tĩnh Nam điềm nhiên nói: "Mẹ ơi, con tặng mẹ một món quà khác, hi vọng từ giờ trở đi mẹ sẽ không còn buồn vì con."
Lời bé nói hơi lạ, An Tâm cau mày, ngay khi thấy bé nâng li thuỷ tinh lên, trái tim An Tâm đột nhiên trùng xuống, vô thức đưa tay ra ngăn cản. Nhưng Mục Tĩnh Nam nhanh tay hơn, bé ngửa đầu uống hết một hơi.
Bé uống nước trái cây, ăn cơm xong, An Tâm tâm trạng rối bời dẫn bé đi đọc sách, đưa bé đi chơi. Mười lăm phút sau chất độc ngấm vào người bé, bé bắt đầu ho ra máu, lên cơn sốt. An Tâm giả vờ hoảng loạn, gọi vào số Mục Kình Hữu.
Mục Tĩnh Nam xảy ra chuyện, cung điện Trắng lục soát cả trong lẫn ngoài để truy tìm hung thủ, loạn thành mớ hỗn độn. Hai vệ sĩ do nhà họ Mục sắp xếp theo dõi An Tâm bị kéo đi điều tra, chỉ để lại một người tiếp tục theo dõi An Tâm. Bà dùng tư cách là mẹ Mục Tĩnh Nam, cùng Mục Tĩnh Nam vào bệnh viện.
Rời khỏi cung điện Trắng được bảo vệ nghiêm ngặt thì mọi chuyện dễ xử lý hơn. Sau khi đưa Mục Tĩnh Nam vào ICU, bà lấy cớ cần đi tiểu gấp rồi đi đến nhà vệ sinh omega, cho người đóng giả thay thế mà bà đã sắp xếp từ trước ra. Người đóng giả bà rời nhà vệ sinh, kéo sự chú ý của vệ sĩ. An Tâm thay quần áo, trốn bằng cửa sau bệnh viện, băng qua hẻm nhỏ, lên xe An Hành.
An Tâm đi không mang theo thứ gì, quần áo, giày dép, đồng hồ, hết thảy đều bỏ lại trong nhà, dường như bà không còn điều nào để lưu luyến nơi đây. Chỉ cầm theo điện thoại cá nhân vì nó lưu trữ tất cả dữ liệu nghiên cứu của bà.
Đột nhiên, điện thoại nhấp nháy, có tin nhắn gửi đến.
Mục Tĩnh Nam: 【Mẹ, con tặng mẹ tự do. Sinh nhật vui vẻ.】
Bà ngồi trong xe, vẻ mặt ngây ngốc, bỗng nhiên tuôn trào nước mắt.
Hoá ra thằng bé biết nước trái cây có độc.
An Tâm muộn màng nhận ra bà chưa bao giờ hiểu đứa trẻ đó, mặc dù đứa trẻ đó là cốt nhục do chính bà sinh ra. Bà không thể nghĩ rằng nó sẵn lòng đánh cược mạng sống để thực hiện ước nguyện của bà. Lần đầu tiên An Tâm dao động, có lẽ bà không nên rời đi, hoặc ít nhất không nên bỏ rơi nó.
Đáng tiếc, rốt cuộc bà không ở lại.
An Tâm: 【Hãy quên mẹ đi, Tĩnh Nam.】
An Hành đạp chân ga, chiếc xe lao vào màn đêm. Từ nay về sau, An Tâm cất bước, không bao giờ trở về.