Cảnh Vương nhất thời không hiểu được đây là ý gì nhưng khi thấy dáng vẻ như gặp phải đại địch của Cá Nhỏ thì Cảnh Vương lắc đầu theo: Ta sẽ không đâu.
Có lẽ Cá Nhỏ không thích hắn quá thân mật với con cá thế thân kia. Bản thân Cảnh Vương cũng không chịu nổi được khi có người khác muốn sờ Cá Nhỏ, suy bụng ta ra bụng người, chắc là cũng rưa rứa như vậy.
Tuy Lý Ngư có được lời hứa của hắn nhưng cậu vẫn thấy hơi bất an. May thay, Cảnh Vương đúng là không thể hiện bất cứ yêu thích gì với con cá thế thân này cả, phần lớn thời gian hắn vẫn nhìn cậu và các con.
Lý Ngư đầu đầy giấm cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Khi nhớ lại con cá thế thân kia cùng lắm chỉ là một con cẩm lý bình thường, không phải là “Yêu tinh” có thể biến hình như cậu. Lý Ngư cảm thấy cậu vô cớ gây sự quá rồi, ngay cả giấm của con cá bình thường mà mình cũng ăn.
Lý Ngư thấy áy náy, cậu quyết định mình phải nuôi con cá thế thân này thật tốt mới được, coi như là bồi thường.
Nhưng mà cho dù cậu có nghĩ cái gì thì con cá thế thân chỉ quan tâm cái bình thủy tinh đẹp đẽ kia thôi còn với việc con người kia nghĩ cái gì thì thế thân đây bày tỏ: Méo quan tâm.
Đến Thừa n Công phủ, Diệp Thanh Hoan và Công chúa Kim Tuyệt cùng ra nghênh đón. Lý Ngư ôm đám cá con ra trước, giới thiệu lần lượt từng đứa một lần. Mấy nhóc Đại Bảo được Lý Ngư mặc cho giống như những tiểu tiên đồng từ bức tranh tết đi ra, thống nhất mặc áo đỏ thêm chút vàng, trên đầu có hai con chim nhỏ. Công chúa Kim Tuyệt mừng cười đến không khép miệng lại được, còn có chút không dám tin: “Trời ơi, vậy mà bốn nhóc thật này!”
Thời cổ đại, sinh đôi đã là rất hiếm rồi vậy mà Lý Ngư lại một lần sinh tận bốn đứa. Công chúa Kim Tuyệt tự mình sinh một đứa đã không chịu nổi rồi, nàng cảm thấy Lý Ngư có thể sinh được bốn đứa đúng là thần tiên.
“Mời ngồi.”
Công chúa sai người dọn chỗ, mời Lý Ngư một chung trà táo tàu nóng hổi, còn của Cảnh Vương là Bích Loa Xuân. Lý Ngư nhấp một ngụm nước trà ngon ngọt thì phát hiện công chúa cũng đang uống giống cậu. Dưới chung trà là vài quả táo tàu căng mọng, Lý Ngư lập tức hiểu ra, Công chúa muốn cậu cũng dưỡng sinh.
Đây là ý tốt của Công chúa, Lý Ngư nghĩ thầm, so với Công chúa thì chuyện sinh con của cậu thật đúng là trò đùa. Để nói về vất vả, thì Công chúa mới là người vất vả.
Nói chuyện được một lát thì Diệp Thanh Hoan tự mình ôm nữ nhi là Thanh Hà quận chúa ra. Quận chúa nhỏ đã được hơn ba tháng, được nuôi đến đến làn da trắng sáng trong suốt, tay chân nhỏ vươn tới hệt như củ sen, đôi mắt ngấn nước của bé giống hệt với công chúa còn cái miệng nhỏ thì lại rất giống Diệp Thanh Hoan, trên cổ đeo khóa vàng bình an do Lý Ngư tặng.
Nhóm cá con gặp được tiểu muội muội, ngay cả Tứ Bảo luôn chậm hơn một nhịp cũng trợn tròn mắt. Các bé chưa từng thấy ai nhỏ như vậy cả, còn nhỏ hơn các bé nữa.
Đại Bảo kêu “A a”, vươn tay về phía muội muội. Diệp thúc thúc ôm muội muội, bé cũng muốn ôm!
Nhị Bảo Tam Bảo Tứ Bảo cũng học theo Đại Bảo, vội vàng kêu to, các bé cũng muốn chơi với muội muội.
“Không được!” Cá cha hét lên một tiếng.
Các cục cưng nghe vậy thì thất vọng rũ tay xuống, một bên trông mong nhìn trộm muội muội.
Công chúa và Diệp Thanh Hoan đều suýt bị mấy nhóc này chọc cho bật cười.
Lý Ngư nhân cơ hội này dạy các bé: “Muội muội còn nhỏ nên chưa thể chơi với các con được, sau này các con nhớ phải bảo vệ muội muội đấy.”
Mấy cục cưng liền nhất trí gật đầu, nhưng các bé vẫn muốn nhìn muội muội, Công chúa sai người khiêng cái nôi đến rồi đặt quận chúa nhỏ vào nôi, mấy cục cưng liền bám chặt vào cái nôi, an tĩnh xem.
“Các bé thông minh thật đấy.” Công chúa ngạc nhiên nói.
“Quận chúa nhỏ cũng xinh quá.” Lý Ngư nhịn không được tán thưởng.
Diệp Thanh Hoan đang dính mắt lên người nữ nhi không biết bị chạm vào cái dây thần kinh nào mà trở nên buồn rầu nói: “Mấy ngày nay ta vẫn cứ luôn suy nghĩ, qua mười mấy năm nữa là nàng phải rời khỏi ta, gả vào nhà khác rồi. Ta thực sự có chút luyến tiếc.”
Cảnh Vương, Lý Ngư, Công chúa: “……”
Lý Ngư phì cười, có vẻ như xét về độ ngốc thì phụ thân ngốc Cảnh Vương vẫn không ngốc bằng Diệp Thanh Hoan.
“Mau câm miệng đi!” Công chúa ngại Diệp Thanh Hoan mất mặt, hận không thể ném luôn chung trà trong tay vào người y, để cho người này đỡ phải nói năng linh tinh.
Chỉ là trong lúc lơ đãng, khóe mắt nàng cũng có chút ướt. Ở Kim Tuyệt, mặc dù dân phong cởi mở nhưng mọi người vẫn thích nam hài tử nhiều một chút. Khi nghe bà đỡ nói mình đã hạ sinh một bé gái, ngay cả một Ccông chúa vô cùng cao quý như nàng cũng cảm thấy hơi sợ hãi. Nhưng nàng không ngờ được rằng, Diệp Thanh Hoan và mọi người trong Thừa Ân Công phủ lại cực kỳ thương nữ hài này. Ngày hôm đấy, phụ mẫu của phu quân nàng đến thăm hỏi, hỏi han nàng ân cần, đã vậy họ còn thường xuyên tranh chăm sóc đứa bé với nàng, khiến cho nàng không phải chịu một chút gánh nặng nào. Vốn dĩ Công chúa muốn sinh thêm đứa con trai nữa để nhi nữ song toàn, nhưng phu quân luôn dễ nói chuyện lúc này lại giãy nảy với nàng. Y nói nàng sinh con vất vả lắm rồi, muốn nàng hãy dưỡng tốt thân thể trước, không cần phải nóng vội nhất thời.
Cả nhà phu quân quan tâm khiến cho Công chúa cảm thấy cảm động. Tuy cuộc hôn nhân này của nàng là do Hoàng đế chỉ hôn nhưng nàng lại được gả cho một gia đình vô cùng tốt.
Bản thân Công chúa vẫn rất thích nhi tử, cũng không phải nàng không thích nữ nhi, mà là khi thấy bốn đứa con trai của Lý Ngư quá hoạt bát thông minh khiến cho người ta ghen tị. Ánh mắt Công chúa không ngừng liếc về phía Diệp Thanh Hoan, bỗng nhiên phát hiện Lý Ngư cũng đang nhìn Cảnh Vương.
Hai người, mỗi người đều có nỗi lòng riêng lập tức hiểu nhau.
Lý Ngư ngượng ngùng cào cào mặt, ai bảo quận chúa nhỏ đáng yêu thế cơ chứ, cậu cũng muốn mà!
Nhưng cậu không nhìn được quận chúa nhỏ bao lâu thì nhũ mẫu tới ôm quận chúa nhỏ về.
Lý Ngư nghe Công chúa nói thì mới biết mấy ngày nay quận chúa nhỏ đột nhiên bị phong hàn, giờ mới tốt hơn nên không tiện ở bên ngoài. Bởi vì nữ nhi sinh bệnh nên Công chúa cũng lo lắng mấy ngày. Bình thường đứa nhỏ nhỏ như vậy không tiện uống thuốc trực tiếp nên toàn bộ thuốc đều là do nhũ mẫu uống để cho dược tính vào trong sữa rồi đút cho đứa nhỏ.
Bản thân Lý Ngư có bốn nhóc cá con cho dù là thời kỳ cá con hay là bé con đều cực kỳ khỏe mạnh nên cậu chưa từng phải lo lắng về vấnvẫn đề này. Sau khi nghe Công chúa nói, Lý Ngư chỉ cảm thấy có gì đó lóe qua mà ngay bản thân cậu cũng không nhận ra.
Quận chúa nhỏ về phòng, các bé cưng không thấy được tiểu muội muội nên rất thất vọng.
Diệp Thanh Hoan từng gặp mấy ông giời con này ở Tây Thùy nên rất hiểu tính nết của các bé. Y cười rồi huýt sáo một cái và thế là anh hùng giải cứu Hùng Phong chạy như điên vào, phát hiện Lý Ngư, nó liền hưng phấn vẫy đuôi như điện với Lý Ngư.
“Hùng Phong, lâu lắm rồi không gặp.”
Lý Ngư ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu Hùng Phong, Hùng Phong thử li.ếm liế.m tay cậu.
Lý Ngư chợt cảm thấy sau lưng lành lạnh, quay đầu lại, thì chỉ phát hiện Cảnh Vương vội vàng dời hai mắt.
Lý Ngư:?
Nhóm bé cưng thấy chó là hai mắt sáng hết cả lên, cuối cùng thì không la hét đòi ôm muội muội nữa.
“Chó là bạn tốt của con nên con không được bắt nạt đâu đấy!”
Lý Ngư vội vàng cảnh báo mấy đứa nhỏ nhưng chung quy bọn nhỏ còn quá bé, không thích hợp chơi với chó. Lý Ngư ôm các bé, cố gắng cúi thấp xuống để các bé thấy được Hùng Phong.
Có lẽ Hùng Phong cũng bị Diệp thế tử dạy từ trước nên nó không dám đến quá gần bọn nhỏ. Chỉ là bản thân Hùng Phong cũng thích bọn nhỏ từ tận đáy lòng, nên nó cứ rối rắm dạo tới dạo lui cách đó không xa.
Lý Ngư mới dạy xong, Đại Bảo Nhị Bảo Tam Bảo đến gần, có chút sợ chó răng nhọn, còn Tứ Bảo đơn xuẩn thì không sợ mà vươn thẳng bàn tay nhỏ ra, bướng bỉnh chọc chọc vào chóp mũi Hùng Phong.
Điều này không chỉ khiến cho tất cả mọi người mà ngay cả Hùng Phong rất thích chọc cá cũng sợ ngây người.
Cảnh Vương khẽ nhúc nhích, muốn kéo Tứ Bảo lại. Lý Ngư nhanh chóng ngăn hắn, mắt thấy Hùng Phong chỉ đầy thiện ý chọc chọc ngón tay Tứ Bảo còn Tứ Bảo nở nụ cười khanh khách thì cuối cùng Cảnh Vương cuối cùng cũng thả lỏng……
“Đừng sợ, Hùng Phong sẽ không cắn Tứ Bảo đâu.” Diệp Thanh Hoan nhẹ giọng an ủi.
Lý Ngư biết đây là thật bởi Hùng Phong ngay cả cá cũng không cắn. Nhưng cho dù là vậy thì cậu vẫn lo lắng nhìn Tứ Bảo và Hùng Phong chơi cùng nhau. Cậu rất tin tưởng Hùng Phong nhưng cậu cũng không thể nào mặc kệ được.
Đại Bảo Nhị Bảo Tam Bảo được Tứ Bảo cổ vũ cũng bắt đầu học theo Tứ Bảo, dùng ngón tay chọc chọc Hùng Phong.
Cảnh Vương, Lý Ngư: “……”
Hùng Phong bị bọn nhỏ vây quanh, cái đuôi vẫy đến mức tạo thành ảo ảnh, vẫy một lúc nó lại vui vẻ vlẫy tiếp.
“Đúng rồi, cá đâu?”
Lúc này Công chúa mới nhớ tới cá nhà Cảnh Vương.
Tuy rằng nàng nhớ thương nó lâu rồi nhưng khi thấy bọn nhỏ tương tác với chó thì nàng mới nhớ tới cá.
Lý Ngư mỉm cười, trước kia mọi người đều tranh nhau muốn xem cá, quả nhiên có con rồi là không còn giống nữa.
Lần đầu tiên Lý Ngư không hề chần chừ mà mang cái bình thủy tinh ra.
Cá thế thân dẫn các bé cá con vui vẻ bơi lội, nhan sắc huyễn lệ và cái đuôi đáng chú ý kia khiến cho Lý Ngư nhất thời còn tưởng là thấy chính mình.
Công chúa cười đến gần, nhưng chỉ nhìn một lúc thôi nàng đã bối rối nhíu mày lại.
Lẽ nào có sơ hở?
Lý Ngư trở nên lo lắng: “Sao vậy? Có gì không ổn ư?”
“Không……” Công chúa nói:, “Chỉ là cảm thấy con cá này không còn có thần thái giống với trước kia.”
Lý Ngư:…… Đây là khen cậu nhỉ, đúng không đúng không?
Lý Ngư cười, ý vị thâm trường nói: “Công chúa, này có lẽ là bởi nó cũng đã làm phụ thân rồi nên mới trở nên ổn trọng hơn đấy.”
Công chúa mỉm cười, thầm chấp nhận.
Diệp Thanh Hoan vừa thành thạo đùa với bốn cục cưng, vừa hỏi Cảnh Vương: “Sao huynh không đi xem cá vậy?”
Công chúa không biết nhưng Diệp Thanh Hoan lại biết Cảnh Vương yêu thương con cá kia đến mức y muốn xem nó một chút thôi cũng không chịu.
Nhưng lần này hắn lại rộng lượng đến mức mang cá sang Thừa n Công phủ, cũng không biết là y có gặp ảo giác hay không mà y lại thấy Cảnh Vương hơi lãnh đạm với con cá này.
Diệp Thanh Hoan càng ngày càng không hiểu được, đêm tân hôn Cảnh Vương còn làm chuyện không thể miêu tả với cá, y còn bất bình thay Vương phi, vậy mà lúc này Cảnh Vương lại đặt hết tâm tư lên người Vương phi và bọn trẻ, nhìn Vương phi, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng đều trở nên nhu hòa.
Chỉ là thâm tình như vậy, vì sao lúc trước lại phải đối với cá như vậy?
Lẽ nào Cảnh vương bị ma quỷ ám mấy ngày sau đó mới tỉnh ngộ, lãng tử quay đầu quý hơn vàng.
Diệp Thanh Hoan nói: “Huynh có thể nghĩ rõ ràng là tốt rồi.”
Cảnh Vương:?
Sau yến hội hơn ba tháng tuổi của quận chúa nhỏ, Cảnh Vương mang theo Lý Ngư vào bọn nhỏ đi thăm lão Thừa Ân Công.
Lý Ngư biết rất rõ chuyến đi này là để dự tiệc trăm ngày tuổi (1) của quận chúa nhỏ cũng là để lão Thừa Ân Công quang minh chính đại gặp chắt ngoại mình một lần.
(1) Ở bên Trung Quốc ( hoặc only mỗi bà tác giả này bà thích thế), cách kỷ niệm ngày tuổi trẻ em nó hơi khác bên VN mình. Nếu như TQ, trăm ngày là trẻ con đã cứng cáp hơn thì bên VN mình, trăm ngày là dành cho người vừa mới mất. Nên mình đã đổi thành hơn ba tháng để cho nó phù hợp với bên mình hơn.
Diệp Khiên đang ngóng trông hai người họ nên đã ra ngoài vườn chờ từ sớm.
Khi nhìn thấy bốn đứa nhóc nhà Cảnh Vương, hốc mắt Diệp Khiên đỏ lên hồi lâu.
Có lẽ là do cơ duyên thần bí nào đó mà Hoàng đế thích Đại Bảo nhiều hơn một chút, Cảnh Vương thích Tứ Bảo nhiều hơn một chút còn đôi oan gia nhỏ Nhị Bảo và Tam Bảo này lại hợp nhãn duyên của lão Thừa Ân Công hơn.
Lão Thừa Ân Công nói, trước kia hai đứa nhỏ của ông cũng thích véo tới véo lui như thế.
Hai đứa nhỏ của lão Thừa Ân Công là ai?
Lý Ngư và Cảnh Vương nhìn nhau, vô cùng kinh ngạc.
Lý Ngư cảm thấy vô cùng viên mãn khi bốn cục cưng đều có người cưng.
Tóc và râu của Lão Thừa Ân Công lắc qua lắc lại, một trái một phải ôm Nhị Bảo Tam Bảo, cười muốn Lý Ngư kể cho ông một chút chuyện thú vị ở Tây Thùy. Lão nhân gia cảm thấy rất hứng thú với đội quân vịt, cũng như thích vịt quay Toàn Cự Đức do Diệp Thanh Hoan mang về, một lần ông có thể ăn được hơn nửa con.
Náo nhiệt đến khuya, Cảnh Vương ôm Lý Ngư hơi say trở về vương phủ, mấy đứa nhóc đã ngủ từ sớm, được Vương Hỉ mang về phòng của mình.
Cảnh Vương đặt Lý Ngư đang mơ mơ màng màng lên giường, quấn chăn gấm thêu cỏ nước màu xanh biếc cho cậu. Bỗng nhiên, Lý Ngư mở hai mắt ra, mờ mịt nhìn bốn phía: “Thiên Trì, chúng ta về đến nhà rồi à?”
Cảnh Vương cười xoa xoa đầu cậu, coi như đáp lại. Lý Ngư uống rượu, mặt đỏ như ráng chiều, đầu óc cũng chậm chạp hơn, nhất thời nhớ không nổi chính mình muốn làm cái gì.
Vương Hỉ ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa, Vương phi uống rượu say, sợ hôm sau sẽ không khỏe, lúc này Vương công công mang trà giải rượu tới theo lệnh của Cảnh Vương
Cảnh Vương định ra ngoài lấy trà đút cho Cá Nhỏ một chén thì Cá Nhỏ lại hiểu nhầm thành hắn phải đi, cậu không vui nheo mắt lại.
Cá say rượu dưới tình thế cấp bách đã sử dụng một kỹ năng, ý đồ giữ Cảnh Vương lại.
Cảnh Vương chỉ cảm thấy bên cạnh có một trận gió lạnh thổi lên rồi một cái đuôi bạc ánh kim quét ngang qua, cuốn chặt lấy hắn.
Cảnh Vương: “……”
Lý Ngư: “Hừ hừ hừ, xem chàng còn chạy đi đâu!”
Biến ra đuôi quấn lấy chàng thiên hoang địa lão!
Đuôi cá bá đạo dùng sức kéo Cảnh Vương trở về.
Cảnh Vương sợ làm Lý Ngư bị thương nên nương theo lực đạo quay trở về giường.
Lý Ngư thấy hắn “Hồi tâm chuyển ý”, cười ha ha ôm cổ hắn.
“Thiên Trì, quận chúa nhỏ đáng yêu quá đi mờ……”
“Bọn Đại Bảo rất thích quận chúa nhỏ…… Em cũng thích.”
“Chúng ta cũng có một nữ nhi giống với quận chúa nhỏ được không?”
“Nếu chúng ta sinh thì càng thích hơn nhỉ?.”
Lý Ngư nói một đống lời đầy ẩn ý còn cái đuôi thì quấn lấy hắn chặt hơn.
Rất có ý tứ nếu chàng không làm thì em không thả chàng vậy..
Cảnh Vương ngừng lại rồi ôm lấy cậu.
Từ trước đến nay, hắn không bao giờ từ chối lời thỉnh cầu của Cá Nhỏ, chỉ là lời thỉnh cầu này có chút đặc biệt, Cảnh Vương do dự.
“Thiên Trì, chàng còn chờ cái gì!” Lý Ngư thần bí đến gần, không ngừng thổi gió bên tai hắn: “Làm sao bây giờ, cái đuôi của em khó chịu quá đi.”
Đuôi cá làm nũng cọ cọ vào eo Cảnh Vương. Cảnh Vương hít sâu một hơi rồi bế cái con cá say rượu khiến người ta vừa giận vừa yêu này lên.
Từ đó về sau, phòng ngủ của họ có một sự thay đổi nhỏ theo lệnh của Cảnh Vương, hắn dẫn nước ao từ bên ngoài vào tạo thành một cái bể tắm nhỏ, bình thường chỉ để ngắm cho vui nhưng nếu có nhu cầu thì cũng có thể để Cá Nhỏ sử dụng sau khi biến hình.
Cảnh Vương ôm chặt lấy cá rồi sải bước về phía bồn tắm.