Ngư Sủng Trong Lòng Bàn Tay Bạo Quân Tàn Tật

Chương 38



Cảnh Vương mang theo cá đi vào phòng sưởi của thiên điện. Từ khi Cảnh Vương nuôi cá, Vương Hỉ sẽ luôn mang bên mình vài bộ y phục của Cảnh Vương, lúc này lấy ra cũng muốn tiến vào theo nhưng sau khi Cảnh Vương nhận lấy xiêm y từ trên tay ông thì lại để Vương Hỉ bên ngoài trông coi, không được để bất cứ ai đến gần.

Vương Hỉ: ? ? ?

Thực ra Cảnh Vương phủ không chỉ có làm mỗi một cái bình thủy tinh mà là đi làm hàng loạt, giống nhau y như đúc để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Rất nhanh Cảnh Vương đã đem Cá chép nhỏ vào một chiếc bình thủy tinh đựng nước sạch khác rồi vòng đi vòng nhìn xung quanh.

Rất tốt, phòng sưởi thiên điện chỉ có mình hắn và Cá Nhỏ ở, không có người ngoài tới quấy rầy.

Nhớ tới lần đầu tiên mang Cá Nhỏ đi diện quân, hắn bị Cá Nhỏ làm cho một thân ướt nhẹt, không thể không đi thay y phục, kết quả lúc đi ra thì lại thấy mẹ con Cừu thị loạn hết cả lên. Lúc đó hắn chỉ nghĩ là trùng hợp thôi, về sau sau khi phát hiện cậu là cá chép tinh rồi nhớ lại chuyện đã từng xảy ra này hắn liền cảm thấy là cá chép tinh cố tình đuổi hắn đi, trừng phạt mẹ con Cừu thị.

Bây giờ Cá Nhỏ cũng làm ướt xiêm y của hắn, có phải là cũng định nói điều gì ư?

Nhưng làm sao để giao lưu với một con cá chứ?

Trong lòng Cảnh Vương vẫn luôn hi vọng Cá chép nhỏ biến hình, tự mình nói cho hắn biết.

Hắn cứ chờ, Cá Nhỏ cứ không biên hình, Cảnh Vương cảm thấy có lẽ là mình đã hiểu sai ý Cá Nhỏ rồi, Cá Nhỏ không có gì muốn nói cho hắn cả. Sau khi hắn vào phòng sưởi, xiêm y ướt vẫn chưa được thay, Cảnh Vương định thay y phục trước đã.

Cá chép nhỏ vẫn luôn ở trong bình thủy tinh lo lắng bơi vòng vòng. Cậu biết Cảnh Vương vẫn luôn nhìn cậu, không phải là cậu không muốn nói, mà là bởi vì đáp án rất phức tạp mà cá thì rất khó biểu đạt.

Việc bình thủy tinh bị đổ chỉ là một việc hết sức bất ngờ, cá còn chưa có chuẩn bị xong cái mà đã hu hu hu!

Lý Ngư tiếp tục ra sức suy nghĩ, vây cá buồn bực đẩy nước, chợt phát hiện Cảnh Vương xoay người, đưa lưng về phía cậu.

Lực chú ý của Lý Ngư lập tức bị hút đi: Ồ, chủ nhân bạo quân đang muốn làm gì đấy?

Cá chép nhỏ tức khắc bơi một cái, kề sát tới miệng bình thủy tinh.

Vạt xiêm y của Cảnh Vương bị ướt một mảng lúc bình thủy tinh lật úp, giờ đây hắn đang thay y phục.

Vì coi Cá Nhỏ là người, Cảnh Vương xoay người theo thói quen cởi nút buộc bằng ngọc. Dù hắn đang thay y phục nhưng khóe mắt của hắn vẫn dõi theo cá của mình liền thấy con cá vốn dĩ vẫn đang bơi bỗng nhiên đột ngột dừng lại.

Cảnh Vương lập tức xoay người, Cá chép nhỏ víu lên vách thủy tinh, mắt cá đen láy nhìn thẳng hắn.

Cảnh Vương, Lý Ngư: "..."

Lý Ngư kinh nghiệm đầy mình vội vã bơi đến huớng khác của bình thủy tinh, chổng đuôi vào Cảnh Vương, làm bộ như mình chỉ là người qua đuờng.

Chẳng lẽ là con cá này đang ngắm....

Cảnh Vương đột nhiên nhận ra gì đó, nhếch môi nở nụ cười xấu xa nhìn về con cá đang quẫy loạn nào đó.

Xem thì sao chứ, dù sao hắn không có xấu.

Cảnh Vương tiến lên, mạnh mẽ nắm lấy đuôi cá, đổi phương hướng của cá, hướng Cá Nhỏ đang có ý đồ trốn tránh quay lại hướng của mình.

Sau đó cá kinh ngạc nhìn chủ nhân của mình, ở ngay trước mặt mình, không hề ngượng ngùng, thay xiêm y ngay truớc mặt cậu.

Cá chép nhỏ bị kích thích quá độ: Gâu, đừng như vậy mà, mù mắt cá rồi!

Cá Nhỏ một bên vừa chống cự, một bên thì cứ nhìn không chớp mắt, lại còn lặng lẽ đếm số múi bụng thay cho chủ nhân mình nữa.

Có lẽ là bị cảnh tượng Cảnh Vương thay y phục ngay tại chỗ quá mức hương diễm kích thích, Lý Ngư dùng cái đầu tỏa nhiệt nghĩ tới một biện pháp không giống biện pháp. Chuyện lần này là xảy ra đột ngột khiến cho cậu không có cơ hội chuẩn bị mật thư. Cảnh Vương ở ngay trước mặt cậu, cậu trực tiếp biến thành người rồi vạch trần Cừu thị là nhanh và tiện nhất.

Nhưng cậu phải biến thành hình người ngay trước mặt Cảnh Vương thế nào đây?

Lý Ngư đang suy nghĩ. Đột nhiên Cảnh Vương đi tới, nhẹ nhàng sờ sờ đầu cá.

Lý Ngư: ? ? ?

Sờ đầu cá như là một loại ám hiệu, sau khi sờ xong, Cảnh Vương sẽ để cậu lại, đi thẳng ra ngoài phòng sưởi.

Lý Ngư: "..."

Ngay sau đó Vương Hỉ bên ngoài lớn tiếng nói: "Điện hạ muốn dùng trà? Xin chờ một lúc, lão nô lập tức đi pha."

Cảnh Vương muốn ra ngoài uống trà?

Lý Ngư nhìn bên trong phòng sưởi một lúc, trên bàn cũng có chuẩn bị trà, nhưng mà đây là trong cung, Cảnh Vương sẽ không tùy ý dùng trà bên ngoài cho nên lúc hắn muốn uống trà hắn sẽ phải tìm Vương Hỉ.

Cậu biết ngày thường Cảnh Vương rất hay uống trà nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là Cảnh Vương ra rồi thì chẳng phải cậu có thể dùng kĩ năng biến thân sao!

Đây là một cơ hội tốt nhưng... Cũng cần phải suy nghĩ cho kỹ đã!

Khó khăn đầu tiên của cậu khi biến thân chính là không có đồ để mặc, vừa hay bên trong phòng sưởi có treo vài bộ quần áo nội thị, không sai biệt lắm với dáng người của cậu, có lẽ, là bình thường nhóm nội thị cũng thay y phục ở đây... Cậu có thể mượn dùng một lát.

Thứ hai là biến thân trong cung có quá nhiều nhân tố không xác định. Cậu một là người không có thân phận, lúc nào cũng phải cẩn thận, sau khi biến thân cần phải nhanh chóng tìm Cảnh Vương, nói những gì nên nói. Như vậy làm thể nào để trong một thời gian ngắn Cảnh Vương tin thì cái này cũng là vấn đề, nhưng mà cậu vẫn rất chắc chắn.

Sau khi được cậu báo, Cảnh Vương chắc chắn sẽ đích thân đi vạch trần Cừu thị, cậu thì việc trốn gần bình thủy tinh nhìn, chỉ cần không chạy loạn trong cung, kiên trì trốn đủ một canh giờ rồi biên về thành cá là được rồi.

Lúc cậu ở Cảnh Vương phủ vẫn luôn cảm thấy thời gian biến hình ngắn quá đi, nhưng giờ đây, cậu lại cảm thấy thời gian biến hình thật là dài, không thể tùy ý hủy bỏ biến hình thiệt đúng phiền mà, với cả trốn trong cung cũng không an toàn.

Nhưng nếu không dùng cách này thì quả thật cậu không còn cách nào khác để giao tiếp với Cảnh Vương. Khổ nhục kế của Cừu thị có khả năng sau mấy ngày sẽ không còn manh mối nữa. Nếu như hoàng đế không nắm giữ đuợc chứng cứ kịp thời, ngược lại lại đi tin tưởng Cừu thị thì phải làm sao bây giờ?

Thỉnh thoảng cũng phải dũng cảm biến thân vì chính sự!

Lý Ngư nghĩ tương đối đại loại vậy rồi dùng kĩ năng biến thân. Sau khi biến thân, cậu sờ sờ bụng mình truớc tiên, bình thủy tinh bị lật đúng là một sự sỉ nhục mà. Trước tiên cậu xác nhận bản thân mình chỉ có là hình cá lớn lên một vòng thôi còn hình người không có mập lên, lúc này mới hài lòng thay một kiện y phục của nội thị mặc vào.

Thay xong, cậu nhẹ nhàng mở cửa phòng sưởi. Cảnh Vương đang đứng ở bên ngoài, vừa tự mình trông coi phòng trà vừa chờ đợi trà của Vương công công.

"Ngươi —— Điện, Điện hạ!"

Lý Ngư giật mình, may là cậu không tạo ra động tĩnh gì lớn bên trong, nhưng mà vì sao Cảnh Vương lại không ngồi xuống bàn mà đứng đây chờ?

Cảnh Vương cười liếc mắt nhìn nội thị trước mặt.

Lý Ngư rất vui vẻ khi nhận ra rằng mình đang mặc đồ nội thị, đóng vai cũng là nội thị. Bình thường nội thị gặp vương đều phải hành lễ, nhưng mà nội thị hành lễ như nào, có cần phải làm kiểu Lan Hoa Chỉ không (1)?

(1) Hoa Lan Chỉ

Dù cậu đã thay đổi giả dạng, nhưng mặt thì lại không đổi, Cảnh Vương liệu có nhận ra cậu được không?

"Điện, điện hạ, chào ngài!"

Lý Ngư nghĩ thôi không bằng cứ cúi đầu gật gật lừa cái cho qua đi, dù sao lúc làm cá cậu cũng thường thấy người ta cúi đầu dập lạy với Cảnh Vương!

Lý Ngư vừa mới quỳ, Cảnh Vương đã nâng cậu dậy ngay khi đầu gối cậu vừa cong.

Thời điểm cánh tay mạnh mẽ kia nắm lấy tay cậu, Lý Ngư liền biết, đối phương đã nhận ra cậu.

Lý Ngư an tâm một cách khó hiểu, nhanh chóng sửa lại ý nghĩ của mình, nói: "Điện hạ, ta có lời muốn nói với ngài. Cừu thị bị thương là thật, nhưng không phải là bị thương do hỏa hoạn ở Chung Túy Cung ... Bà, trên cánh tay bị thương của bà ta có mùi hương của cây bách, vết thương kia là do bị một cành bách đang cháy ấn vào."

Cành bách này chính là hung khí khiến Cừu thị làm bỏng chính mình, cũng là vật chứng.

Nghĩ là biết, trận hỏa hoạn này là chủ ý của Cừu thị. Làm sao mà Cừu thị có thể rơi vào lửa lớn được cơ chứ, vạn nhất không cẩn thận bị lửa làm bỏng hỏng dung mạo hoặc là phát sinh chuyện gì đó bất ngờ thì cái được không bù được cái mất. Thật ra tại thời điểm Chung Túy Cung bén lửa, Cừu thị đã sớm dẫn theo tâm phúc lẩn đi rất xa, đợi đến khi lửa cháy gần hết bà ta mới cắn răng làm bị bỏng một cái tay rồi mới lặng lẽ trở lại. Đến lúc đó chỉ cần bà ta một mực chắc chắn mình bị trận hỏa hoạn này gây thương tích thì sẽ không có ai hoài nghi!

Mà cung nhân đổi hoa chính là tâm phúc được Cừu thị an bài tại Chung Túy Cung để phóng hỏa, sau khi lửa cháy đã không biết tung tích đâu, cho nên chỉ cần Cừu thị tự mình không nói thì sẽ không ai biết được.

Trong nguyên tác là viết như vậy, nhưng đáng tiếc Cừu thị lại phạm vào mấy sai lầm trí mạng. Một là bà ta dùng cành cây để làm bỏng chính mình, trong lúc vô tình lại dùng trúng cành cây bách. Cây bách có một mùi gỗ rất đặc biệt, đã vậy cây Cừu thị dùng còn là một cây có mùi hương khá nồng. Điều này khiến cho vết thương của bà ta bị dính mùi hương của cây bách mãi vẫn chưa vương hết, khiến Lục hoàng tử nhận ra đầu tiên.

Cừu thị bảo bà ta bị thương do hỏa hoạn ở Chung Túy Cung nhưng trên thực tế Chung Túy Cung chưa từng trồng cây bách, đây cũng là nói, thời điểm Cừu thị bị thương không hề ở trong Chung Túy Cung mà ở chỗ khác có trồng cây bách.

Lục hoàng tử trong sách khá thông minh, gã đã giúp Tam hoàng tử tìm được chỗ vườn ngự uyển này, chính là Nhã Tâm Đài cách Chung Túy Cung không xa, còn tìm được mấy thị vệ của Cừu thị ở đó, đây cũng là nhân chứng. Cành bách bị Cừu thị sơ ý làm rơi cũng được tìm thấy. Một đầu cành đã bị đốt thành than, một đầu khác thì được quấn một chiếc khăn dày để tiện khi cầm. Trên chiếc khăn có thêu hoa hải đường Cừu thị thích nhất. Nó cũng đã trở thành vật chứng giống với cành bách.

Nhân vật then chốt là người đổi hoa cũng đã được tìm ra sau đó. Hóa ra là người đổi hoa biết rõ sự tình, sợ Cừu thị sẽ xuống tay với mình nên đã trốn ở trong ngự hoa viên rồi bị người của Tam hoàng tử phát hiện tung tích. Tam hoàng tử dùng hình khiến người đôi hoa nói ra sự thật, vạch trần Cừu thị.

Đoạn này bên trong nguyên tác cơ bản chỉ đều là Cừu thị bị treo lên đánh. Nhưng trước mắt, Tam hoàng tử và Lục hoàng tử đều án binh bất động, Lý Ngư sợ gian kế của Cừu thị thực hiện được, cậu không thể đi nhắc Tam hoàng tử và Lục hoàng tử, chỉ có thể nhắc Cảnh Vương, để Cảnh Vương tự quyết định.

Lý Ngư cố gắng nói đúng điểm mấu chốt, chỉ ra nơi người đổi hoa trốn và bí mật về việc Cừu thị bị thương, Cảnh Vương: "..."

Lý Ngư sợ hắn không tin, sốt ruột nói: "Là thật đấy, cầu Điện hạ hãy tin ta. Mặc dù không không có cách nào giải thích được vì sao mình biết được những chuyện này, nhưng ta bảo đảm những điều ta nói với ngài đều là sự thật. Bức mật thư Diệp thế tử nhận được cũng là do ta viết, ngài —— "

Lý Ngư đã nghĩ ra cách để nhanh chóng có được lòng tin của Cảnh Vương đó chính là thông qua một việc Cảnh Vương đã biết để chứng minh cậu —— chính cậu đã từng viết thư gửi cho Diệp Thanh Hoan.

Thực ra thư này đã giúp Thừa Ân Công phủ thoát khỏi đại nạn, Cảnh Vương chắc chắn bây giờ dã tin tưởng phong thư này.

Lý Ngư nói ra từng chữ một trong bức thư, thư này đối với Cảnh Vương và Diệp thế tử mà nói đều là cơ mật, ngoại trừ mấy tâm phúc ra cũng chỉ có người viết mới biết được. Cảnh Vương chọn tin tưởng phong thư này, chắc chắn sẽ tin cậu - người viết ra bức thư này!

Lý Ngư hùng hồn nói xong, Cảnh Vương bình tĩnh gật đầu, bày tỏ mình đã nghe rõ rồi, nhưng hắn vẫn cứ năm tay Lý Ngư không chịu thả ra.

Lý Ngư nuốt nước miếng một cái, không thể nào, vì sao Cảnh Vương lại phản ứng như vậy? Hình như lần trước gặp mặt cũng y như vậy

Cảnh Vương lấy chuông ngọc ra lắc mấy lần. Trước khi Vương Hỉ đi pha trà ông đã được Cảnh Vương nhét cho một tờ giấy, muốn ông giả bộ ngầm trà ở phía xa, không được đồng ý thì không được nhìn xung quanh. Lúc này có lệnh, ông vội vội vã vã xông lại, chỉ thấy điện hạ nhà ông đang lôi lôi kéo kéo một nội thị không chịu buông tay.

Vương Hỉ: "..."

Khung cảnh này hình như hơi quen quen. Lòng Vương Hỉ run lên, nhìn qua nội thị này quả nhiên thấy hơi quen mắt, Vương Hỉ kinh hãi, đây không phải là nam thiếp của người khác à, tại sao lại gặp ở trong cung chứ?

Cảnh Vương liếc Lý Ngư một cái, Lý Ngư hiểu ý, liền nhanh chóng nói lại những điều mới nói cho Vương Hỉ.

Vương Hỉ biết được tầm quan trọng của chuyện này, xin chỉ thị: "Điện hạ muốn làm thế nào?"

Lý Ngư nghĩ thầm, Điện hạ nhất định sẽ đích thân đi làm.

Ai ngờ Cảnh Vương liếc cậu một cách khó hiểu rồi dơ ba ngón tay lên.

Vương Hỉ cười nói: "Lão nô minh bạch. Lão nô sẽ âm thầm tiết lộ chuyện này cho người của Tam hoàng tử. Tam điện hạ còn đang lo không đánh chết được An Hầu đây, chúng ta đưa cơ hội."

Lý Ngư: "..."

Còn có thể như vậy à? ?

Cảnh Vương mất kiên nhẫn dùng ánh mắt ra hiệu Vương Hỉ mau đi. Vương Hỉ ma lanh nói tạm biệt đi làm chính sự, Lý Ngư vẫn bị Cảnh Vương nắm, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn Cảnh Vương.

Cảnh Vương kéo Lý Ngư đến một bàn trước phòng sưởi, bắt Lý Ngư ngồi xuống cùng hắn rồi lấy giấy bút ra từ trong lòng ngực.

Lý Ngư: "..."

Cảnh Vương đây là cố ý chờ cậu à?

Lý Ngư cảm thấy không ổn, khiếp khiếp nói: "Điện hạ, ta còn có chuyện quan trọng, nghĩ..."

Cảnh Vương nhanh chóng viết: "Trả lời vấn đề."

Lý Ngư bĩu môi, nhìn hắn một cái: "Vậy nếu ta trả lời thì ngài sẽ cho ta đi à?"

Lý Ngư vừa nói, đột nhiên nhớ tới Vương Hỉ từng nói qua không chỉ một lần, Cảnh Vương không thích bàn điều kiện với người khác, cậu... cậu lại nói vậy với Cảnh Vương, nếu Cảnh Vương tức giận ném cậu ra ngoài, vậy... cũng được.

Nhưng Cảnh Vương vô liêm sỉ chỉ nhíu mày: "Thành thật trả lời đi rồi ta sẽ thả ngươi."

Lý Ngư: "..."

Không thể nào, Cảnh Vương không những không tức giận mà còn đồng ý với cậu?

Cảnh Vương viết soàn soạt: "Ngươi tên gì, năm nay bao nhiêu tuổi, vì sao tới chỗ này."

Vì để được đi sớm, Lý Ngư không thể không quay lại trả lời, lúc này mà còn ngoan cố chống cự thì cũng quá là tự kéo chân mình rồi.

Lý Ngư vẻ mặt đau khổ, thấp giọng nói: "Ta tên Lý Ngư, năm nay mười tám. Vì sao tới chỗ này..."

Lý Ngư nhớ tới hệ thống bảo rằng để bạo quân đổi tính, cái này chắc chắn không thể nói, còn vì sao xuyên sách...

Lý Ngư nói: "Ta cũng không biết."

Cậu cũng chẳng biết vì sao mình lại đột nhiên biến thành cá hu hu hu.