Ngục Tai

Chương 13



Quyền anh là một loại phương thức đánh giá nam nhân, đây là một cách quyết đấu lật đổ địa vị cực kì lưu hành ở thời cổ đại, một quyền thủ vĩ đại không chỉ cần có khí lực mạnh mẽ, mà còn phải biết cách sử dụng kĩ năng, nếu không còn chưa kịp đánh ngã đối thủ, cơ thể đã chịu không được mà ngã xuống..

Đương nhiên ở thời điểm nào đó, nó lại chính là một cách tranh chấp ngấm ngầm, mượn trận đấu này mà nói, rõ ràng mục đích chính là tranh chấp quyền lợi giữa người da trắng cùng người da đen, từ lời nói hai bên mang ra ủng hộ và khích bác lẫn nhau kia có thể cảm thấy quan hệ này tuyệt đối không tốt, hơn nữa nếu để ý một chút, đến cả chỗ ngồi cũng không có ngồi cùng nhau. Bên trái toàn bộ đều là người da đen, cởi trần cả người, hình như chuẩn bị tùy thời đều có thể xong lên mà đánh nhau. Mà ở chỗ Y Phàm vẫn còn đang đứng ngây ngốc, toàn bộ đều là người da trắng, mọi người giống như thân sĩ mà trang phục đặc biệt chỉnh tề, tuy rằng đều kích động như nhau, chỉ có điều dường như có một loại ý chí giúp bọn hắn có thể duy trì được phong thái của chủng tộc mình.

Y Phàm không thể xác định mình rốt cuộc ủng hộ phe nào, chỉ biết là chính mình từng bị người da trắng phỉ nhổ, lại bị người da đen vũ nhục, hắn cảm thấy có lẽ ở trong này hắn đến một con chó cũng không bằng

“Bọn hắn muốn ngươi làm cái gì, ngươi phải làm cái đó.” Kim ghé vào lỗ tai hắn nói thầm, y vô tình vuốt vào con bọ cạp đỏ đậm bên tai trái kia, đúng vậy, bảo hắn làm cái gì thì làm cái đó, thế không phải là cả heo chó còn không bằng sao, bất đắc dĩ, Y Phàm chỉ còn biết cười khổ.

“Ngô!” Đột nhiên Kim bị người kia đánh ngã trên mặt đất, trong miệng hộc cả máu ra, người da trắng sôi trào, tất cả đều đứng thẳng đứng lên hoan hô, mà người da đen thì lại chỉ chỏ vào Kim chửi bới, phỉ nhổ y thất bại.

“Nhất, nhị,……” Ngay lúc trọng tài sắp sửa đếm đến ba, Kim ý chí cuối cùng bất đắc dĩ đứng lên.

“Loảng xoảng!” Hiệp thứ hai tạm nghỉ, Kim được người ta nâng lên ra khỏi đài nghỉ ngơi.

Y Phàm cũng chạy tới, có lẽ một người da trắng lại ở chỗ người da đen thật đặc biệt chói mắt, nhưng hắn không quan tâm mà chỉ một mực hỏi han Kim, hắn cũng chỉ có thể an ủi y vài câu, đây cũng là việc lớn nhất mà hắn có thể làm, bởi vì y cũng đã từng bán đứng hắn.

Kim tuy rằng đã được nghỉ ngơi một chút, chỉ có điều máu ở trong miệng vẫn không ngừng trào ra, khiến y liên tục phải khụ ra. Khảo Tư ở một bên lo lắng xem xét.

“Ngươi không sao chứ?” Tuy rằng thanh âm rất nhỏ, chỉ có điều Y Phàm tin tưởng y có thể nghe thấy giọng của mình, chỉ thấy y vô lực mà nhắm lại đôi mắt.

“Ngươi tới đây làm gì?” Lời nói có chút trách cứ từ trong miệng hắn thoát ra, Y Phàm không trả lời y, chỉ hướng đến người từ nãy giờ vẫn đứng một bên hình như là một huấn luyện viên da đen.

“Y còn có thể đánh sao?” Đối phương chính là trầm mặc, cũng không có trả lời hắn, thanh niên mang Y Phàm tới lúc trước cuối cùng lại không chịu được mà mở miệng mắng ra.

“Mẹ nó, tạp chủng, bọn hắn khi nào thì có tên như vậy?” Vừa nói, hắn còn biên dùng ánh mắt trừng mắt đối phương, Y Phàm cũng thuận theo ánh mắt của hắn nhìn qua, lại phát hiện cái ánh mắt của tên da trắng kia vẫn chưa một khắc rời khỏi mình, tức khắc, Y Phàm tự nhiên cảm thấy khuôn mặt mình giống như bị thiêu mà đỏ ửng lên, hắn không biết vì cái gì chính mình như vậy kỳ quái, chính là cảm thấy ánh nhìn chăm chú của kẻ kia làm bản thân thấy thật khó xử.

“Kim, tiểu tử đó dường như rất vừa ý với bảo bối của ngươi nga.” Thanh niên cũng nhận thấy điều đó quay người lại nói với Kim vẫn còn đang choáng váng.

“Y Phàm……” Đột nhiên cổ tay bị Kim mạnh mẽ giữ chặt, Y Phàm cũng xoay người nhìn Kim.

“Tin tưởng trực giác của chính mình là được rồi!” Một câu nói không đầu không đuôi làm cho Y Phàm nghi hoặc, mà lúc này hiệp đấu thứ ba đã bắt đầu, tuy rằng đau đớn trên người vẫn như trước không giảm, Kim vẫn cố gắng mà bước lên lôi đài, đám đông ở dưới đều sôi trào hết cả lên, bởi vì Kim thua đã là điều dễ nhận thấy, tất cả đều đã xong rồi.

Vừa bắt đầu, rõ ràng có thể cảm giác được đối phương cố ý nhường cho Kim, mà Kim cũng không có chút thả lỏng nào, đột nhiên Kim lập tức ôm lấy đối phương, dường như đang nói cái gì đó, nhưng chỉ trong nháy mắt, nếu không nhìn kĩ lại càng không thể phát hiện.

Lúc này Y Phàm vừa vặn nhìn thấy, hắn không biết hai người bọn họ rốt cuộc là có quan hệ gì, chỉ thấy đối phương tung ra một cú móc trái, rốt cuộc Kim đã không thể đứng lên.

Trọng tài đúng lúc quyết định đấu sĩ thắng trận, mà Kim đang chật vật cũng được những người khác nâng lên cáng, rất nhiều người da trắng dũng mãnh đi vào trên lôi đài, đem cánh tay nam nhân kia giơ lên cao, tỏ vẻ kiêu ngạo, tuy rằng người đó đang cười, nhưng ánh mắt của y vẫn đang không lộ vẻ gì mà nhìn chằm chằm Y Phàm ở một bên đang xem xét những vết thương của Kim, đột nhiên, hắn lại từ chỗ mọi người đang ăn mừng nhảy ra, chạy đến chỗ đám người da đen đang bu lại kia.

“Kim, ngươi phải tuân thủ lời hứa.” Tiếng nói vô cùng hùng trầm vang lên, tuy rằng y là đang nói với Kim, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối cũng không rời khỏi Y Phàm một tấc.

Kim vốn đã mệt mỏi đến mức không mở nổi mắt, nằm trên cáng, dùng hết sức lực toàn thân gật đầu một cái, để chứng minh mình sẽ thực hiện lời hứa hẹn.

“Ha ha!” Đối phương suồng sã cười to, cả hội trường huyên náo đột nhiên yên tĩnh cả lại, chỉ còn mỗi tiếng cười sang sảng của nam nhân.

“Đi theo ta, sau này ngươi chính là ngươi của ta.” Đột nhiên Y Phàm đang đứng một bên nghe liền bị kéo mạnh đi, cổ tay bị siết chặt khiến hắn vô pháp giãy dụa, khi bị tha đi, hắn quay đầu lại nhìn Kim một chút, chỉ thấy Kim đã nhắm mắt lại, quay đầu đi, như là không muốn nhìn ngó vào việc không phải của mình.