Ngục Tai

Chương 24



“Ngươi còn muốn sống sao?” Ngồi xổm người xuống, Jacques lấy tay nâng lên cằm Y Phàm, để mình nhìn thẳng vào ánh mắt kẻ đang không còn tiêu tự kia.

“Nếu ngươi muốn sống, ta có thể cứu ngươi.” Nhìn thấy hắn không trả lời, Jacques tiếp tục nói, tay cũng ở trên mặt Y Phàm vuốt ve.

“Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, nếu đột nhiên lại chết không biết có bao nhiêu người thương tâm đâu.” Jacques nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hơi run rẩy của Y Phàm, đứng dậy, từ cái bàn sau lưng lại lấy ra thêm một cái gì đó.

“Ngươi muốn làm gì?” Nhìn thấy cái chai kia, Y Phàm cảm giác được nguy hiểm, thân thể liền lùi về phía sau, nhưng đằng sau là tường, bất đắc dĩ mở to mắt, đầu óc đã trống rỗng cả.

“Ngươi cho là làm cái gì?” Vẫn đang ngồi xổm xuống, Jacques kề sát vào mặt hắn, cơ hồ muốn hôn lên khuôn mặt đang hoảng loạn của Y Phàm, cười vô cùng âm hiểm, tay phải còn không ngừng xoa vào khuôn ngực đang chảy máu không dứt của Y Phàm, cũng gỡ xuống hai thứ từ nãy giờ vẫn đang kẹp chặt lấy đầu ngực Y Phàm kia xuống.

“Ngô!” Một loại cảm giác kỳ quái làm cho Y Phàm rên rỉ ra tiếng, nhưng hắn biết, hắn kêu không phải vì đau, bởi vì bây giờ Y Phàm cũng chẳng cảm giác được đau là như thế nào nữa, mà cái ngứa kia dường như cũng hơi giảm xuống.

Tay từ ngực lần đi xuống, đi xuống thân dưới vẫn đang bị chế trụ, nhẹ nhàng chậm chạp mà ma sát lên đầu đỉnh, khiến cho nó càng thêm cứng rắn, mà vì đau đớn cùng ngứa ngáy ở ngực đã lùi đi, khoái cảm bắt đầu lại dâng lên, gốc phân thân cũng thật siết chặt vào cái vòng này nọ, cảm giác đau đớn cùng dục vọng càng làm cho Y Phàm cảm thấy điên cuồng.

“A! Không cần, đau quá! A!” Tiếng cầu xin theo Y Phàm miệng phun ra, có lẽ bản thân thật sự là một kẻ yếu đuối, lần nữa cầu xin tha thứ, bất quá chính là vì bảo vệ nửa thân dưới của nam nhân này, khuôn mặt trắng bệch lại vì nhục nhã mà đỏ ửng lên.

Nhìn thấy diễn cảm vặn vẹo vừa khóc vừa sướng của Y Phàm, Jacques liền hôn lên màu hồng mê người kia một chút.

“Biểu cảm thật đẹp nha.” Giống như biến thái mà thì thào nói, Jacques giống như dơi hút máu, đưa bàn tay đã xoa lên dấu máu trên cơ ngực cùng với phần dưới của Y Phàm, đặt ở bên môi, đem đầu lưỡi khẽ liếm lên chất lỏng đỏ sậm kia

“Nói đi, nói ‘Ta muốn sống’, nói, nói xong ta sẽ cứu ngươi.” Đầu lưỡi đẹp đẽ quấn quanh ngón tay thon dài, phát ra thanh âm *** đãng, máu cùng nước bọt hòa lẫn vào nhau chảy xuống, hoặc từ khóe môi khiêu gợi của Jacques hơi trào ra, hình ảnh phiến tình, làm cho Y Phàm nửa thân dưới lại vừa cứng thêm một chút.

“Ta……” Đang muốn nói, nhưng rất nhanh, lại dùng răng nanh cắn xuống môi, nuốt lại câu nói đã lên đến cửa miệng, trong đầu hắn xuất hiện một thanh âm, thanh âm bản thân mình đang muốn chết đi, nếu cuộc sống cứ tiếp tục thế này, còn không bằng chết sớm một chút đi còn tốt hơn, chậm rãi nhắm mắt lại, đợi cái chết đến gần.

“Mẹ nó, ngươi muốn chết đến thế sao?” Tiến lên, kéo lấy tóc Y Phàm, khiến hắn phải nhìn thẳng vào mình, chỉ có hai mắt vẫn nhắm chặt quyết tâm không để kẻ ngược bạo kia vừa ý.

“Như vậy ta sẽ thành toàn ngươi.” Jacques nhìn thân dưới đang dần dần co rút của Y Phàm, càng kéo nó vào sát hơn, tiếng da thịt nghiến vào trong miếng khứa sắc cạnh kia nghe thật dọa người.

Y Phàm có lẽ là bởi vì chảy máu quá nhiều, cả người nhẹ nhàng, đầu óc cũng không còn minh mẫn nữa, chỉ bất lực nhắm mắt lại, chờ đợi thời điểm kết thúc mọi thứ.

“Y Phàm, ngươi không thể chết được, ngươi không thể cứ thế này mà chết a.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của thê tử đột nhiên xuất hiện, trắng bệch đến dọa người.

“Y Phàm, không nên, ngươi tỉnh lại a, đừng để cho ta chết một cách vô ích.” Kim lo lắng nhìn xuống Y Phàm đang cam chịu kia.

“Trở về đi.” Hôn nhẹ xuống môi hắn, Kim đẩy hắn một cái, Y Phàm từ trên thiên đường mà rơi trở lại mặt đất, rơi càng lúc càng nhanh.

“Ta yêu ngươi, ta không thể không có ngươi.” Thanh âm của Kiều bên tai càng lúc càng lớn, cảnh tượng hai người dưới trời chiều ngồi bên cạnh nhau trên đám hoa mới nở người, ôm hôn nồng thắm hiện rõ mồn một trước mắt, lời yêu chân thành tha thiết không ngừng vang lên.

“Ta…… Ta…… muốn sống.” Y Phàm cắn răng, mạnh mẽ mở ra đôi mắt vốn dĩ đã muốn từ bỏ, nhìn kẻ đang ngược đãi mình là Jacques, hắn muốn sống, hắn phải vì người yêu hắn, thương hắn, hy sinh vì hắn mà sống sót.

Jacques cũng hơi giật mình nhìn kẻ như vừa tỉnh từ cơn mê kia, đôi mắt kiên định xinh đẹp kia làm y cũng có hơi chút chùn lại.

“Tốt lắm, ta cứu ngươi, nhưng ngươi phải biết, muốn sống cũng phải trả một cái giá.” Gở xuống cái đang bao vây lấy thân dưới Y Phàm, cười nhìn Y Phàm vì bị rút ra đột ngột mà co lại đau đớn.

“Ngươi nói, chuyện gì?” Đương nhiên, Y Phàm cũng không phải kẻ ngu ngốc, đạo lý đơn giản đó hắn vẫn hiểu, chỉ vì không muốn người khác vì mình mà chịu thêm thương tổn, hắn quyết định phải tự lực mà sống sót, cho dù bảo hắn làm một số chuyện trái với lương tâm cũng không phải không thể, không hề có chút sợ hãi nào, hắn dựa vào tường, có chút hư thoát nhìn người trước mặt.

Jacques đổ từ trong chai ra thứ gì đó bôi lên người trên chỗ bị thương của Y Phàm, Y Phàm lại nhìn hắn đề phòng, có chút nghi hoặc.

“Không phải sợ, đây là dùng để chưa thương mà, ta đã nói cứu ngươi, tất sẽ không hại ngươi.” Jacques bởi vì sự đề phòng của hắn mà có chút nhíu mày.

Biết được thứ trong bình sẽ không hại đến mình, hắn thả lỏng thân thể, để mặc kệ cho Jacques bôi thứ gì đó lên.

……

Đã một tuần rồi chưa trở lại phòng mình, ngồi một mình trong căn phòng địa ngục này, hắn vuốt nơi Kiều thường ngủ, chậm rãi nằm xuống, ở trên giường của Kiều tham lam ngửi hương vị của y, bù lại cho mình một tuần mong nhớ.

“Y Phàm……” Không biết Kiều trở lại từ khi nào, giật mình đứng ở cửa nhìn Y Phàm như con mèo nhỏ nằm ở trên giường.

Hơi hơi nâng người lền, cười nhìn nam nhân trước mắt, hắn cảm thấy thật an tâm.

“Ngươi một tuần này có sao không?” Tiến đến, ôm lấy thân thể của Y Phàm, Kiều cực kỳ kích động hỏi.

“Ngươi có biết ta lo lắng đến thế nào không, khi có người nói cho ta biết ngươi vì ẩu đả với quản giáo mà bị nhốt vào phòng sám hối một tuần, ngươi có biết ta lo lắng thế nào không?” Vỗ về thân thể của Y Phàm trong lòng, y kích động đến mức nước mắt cũng nhanh chực trào ra.

“Ngươi vì cái gì lại đi đánh nhau với quản giáo?” Đây là nghi hoặc lớn nhất, cứ này ra trong đầu Kiều suốt cả một tuần

“Jacques nói là ta giết bọn Sơn Địch, cho nên ta liền động thủ mà đánh hắn.” Dựa theo lời nói của Jacques, cứ thế mà bịa ra nguyên nhân, Y Phàm kỳ thật rất minh bạch, một tuần liền ở trong mật thất của Jacques là muốn mấy vết thương lành lại cho thật tốt, tuyệt không để cho Kiều nhìn thấy dấu vết bị ngược đãi này.

“Thật vậy chăng?” Nâng lên gương mặt vô cảm của Y Phàm, Kiều nghiêm túc hỏi, bởi vì y cảm thấy có chút không đúng, nhưng không biết không đúng ở đâu, nên không thể nói ra được.

“Đúng vậy a, ngươi tự nhìn đi.” Cười vô cùng bất đắc dĩ, Y Phàm tiếp tục dựa vào khuôn ngực rộng lớn ấm áp của y, cuộn mình trong ấm áp quen thuộc này.

“Ngươi không có việc gì là tốt rồi.” Gắt gao ôm lấy Y Phàm, Kiều lầm bầm tự nhủ với chính mình.

Mà lúc này lại khiến Y Phàm nhớ lại chuyện cổ tích về nàng tiên cá ấy, nhiệm vụ này bảo hắn làm sao làm được, mà trong chuyện, chẳng phải nàng tiên cá cũng vì thế mà biến thành bọt biển sao.

“Ta yêu ngươi.”

“Thật không?” Hưng phấn lại nâng lên Y Phàm, Kiều lần đầu tiên từ trong miệng Y Phàm nghe được, y vui vẻ tựa như tiểu hài tử mà nở nụ cười.

Không nói gì, chính là ôn nhu cười gật đầu, liền hôn xuống, Y Phàm tiếp nhận nụ hôn ngọt ngào đầy khát vọng này, nước mắt im lặng mà chảy dài trên gương mặt.

“Ngươi khóc.” Liếm đi từng dòng nước trên mặt Y Phàm, Kiều có chút giật mình nhìn hắn.

“Ta cảm động, ngươi yêu ta như vậy, ta thực cảm động.” Y Phàm nói chuyện có chút lộn xộn, cười lấy tay lau đi nước mắt không kiềm chế được mà chảy xuống.

“Ngươi biết là tốt rồi.” Đem đầu Y Phàm ngả vào bên vai mình, Kiều cười vuốt vuốt đầu của hắn.