Mấy ngày không thấy Nhã Đan bước chân ra khỏi phòng. Mẹ của cô gõ cửa bước vào.
- Nhã Đan, mẹ vào nhé.Bà bước chân vào nhìn thấy căn phòng yên lặng, trống trơn. Không thấy Nhã Đan ở đâu, chỉ thấy một bức thư để lại trên bàn. Bà hoảng loạn kêu người, rồi lấy điện thoại gọi cho Bà Dương ( mẹ của Vỹ Nam)
- Em nghe chị ơi.
- Không tìm thấy Nhã Đan đâu nữa, con bé bỏ đi đâu rồi. Chỉ để lại một bức thư thôi.
- Em sẽ sang ngay, chị bình tĩnh.
Bà Dương tức tốc chạy sang phòng của Vỹ Nam. Lúc này anh đang ngủ (lâu nay anh thường dậy muộn).
- Vỹ Nam, có chuyện rồi con mau dậy nào.? Vỹ Nam mở mắt, có chuyện gì vậy mẹ?.
- Nhã Đan mất tích rồi, chỉ để lại một bức thư. Con đã nói gì với con bé hay sao mà khiến nó bỏ đi như vậy.
- Con bình thường, có nói gì đâu. Lần này nhất định không phải lỗi của con.
- Được rồi, thay quần áo rồi đến nhà Nhã Đan nào.
[.....] Tại nhà Nhã Đan
Một cuộc họp gia đình đã được diển ra.Mẹ Nhã Đan mở bức thư ra và đọc lớn.
" Con xin lỗi mọi người vì đã ra đi mà không chào tạm biệt. Sau nhiều ngày suy nghĩ, con mới nhận ra đám cưới này không phải là thứ mà con muốn nữa?. Mong mọi người tha thứ cho con. Đây là quyết định của riêng con không hề liên quan gì đến Vỹ Nam cả."
" Có thể con sẽ trở về Mỹ hoặc đi đâu đó.Lúc nào ổn định con sẽ báo với mọi người." Nhã Đan.
Thử gọi điện thoại cho con bé xem sao.
- Cháu đã thử gọi rất nhiều lần nhưng không được. Vỹ Nam lên tiếng.
Cái con bé này, ngày tổ chức đã gần đến rồi còn đòi hủy. Thế là hẹn ước năm xưa của chúng ta không thể thực hiện được rồi. Chúng ta đã bắt ép bọn trẻ quá rồi ông à. Lỗi của chúng ta một phần lớn rồi. Bây giờ thì để con trẻ nó tự tìm lấy hạnh phúc của chúng nó thôi. ...
Tại nhà Âu Dương.
Nhã Đan đã ở lại nhà anh đã mấy ngày, cô thấy tâm trạng tốt hơn nhiều rồi.
- Âu Dương, tôi sẽ quay lại Mỹ.
- Cô không làm đám cưới với Vỹ Nam nữa sao.?
- Không, tôi đã hủy bỏ hôn ước rồi.
- Tại sao lại như vậy.? Chẳng phải lấy Vỹ Nam là mong ước của cô sao.?
- Tôi thay đổi rồi, tôi nhận ra bấy lâu nay là đó ngộ nhận tình cảm thôi.
- Sao cô không ở lại đây mà lại quay về Mỹ chứ.??
- Ở đây có ai chào đón tôi đâu mà ở lại chứ.
- Tôi chào đón cô. Nếu cô đồng ý tôi sẽ luôn mở cửa chào đón cô.
- Thật không vậy? , Chẳng phải anh luôn thầm thích Tiểu Khuê sao.?
- Tôi cũng đã suy nghĩ kĩ thôi, có lẽ tôi cũng giống cô. Bị ngộ nhận giữa tình cảm và sự ngưỡng mộ.
- Nhã Đan, tôi thích cô. Cô hãy ở lại với tôi được không.
- Anh nói thật sao.
- Tôi thề, cảm giác thích cô khác hẳn với cảm giác trước đây với Tiểu Khuê. Cả ngày trong đầu tôi, lúc nào cũng là hình bóng của cô cả ... Chẳng đợi Âu Dương nói hết, Nhã Đan đã ôm chầm lấy anh. Hai người trao cho nhau một nụ hôn chứng minh cho tất cả. Có lẽ cả hai đã quá hiểu về nhau. Hôm nay hai người không uống rượu say nữa. Những gì đang diễn ra chính là sự khao khát, dâng hiến và tình yêu đang hoà trộn với nhau. Suốt cả một đêm, hai người quấn lấy nhau không rời.
- Nhã Đan, Anh yêu em.
- Em cũng vậy.
- Nếu khó chịu ở đâu, em phải nói cho anh biết nhé. Anh làm thế này em có đau không?
- Không sao, em chịu được.Chẳng biết đêm đó, hai người đã vận động bao nhiêu lần và bao nhiêu lâu. Nhưng sau khi vận động xong cả hai mệt lữ nói không ra hơi nữa.
- Cảm ơn em. Âu Dương hôn lên trán cô rồi thầm thì bên tai cô.
- Em đang rất hạnh phúc.
Mặt trời lên cao, bên trong căn nhà hai người vẩn đang chìm vào trong giấc ngủ. Âu Dương tỉnh dậy nghỉ lại chuyện đêm qua cứ nghĩ mình đang mơ. Nhã Đan đang nằm bên cạnh anh. Âu Dương vén chăn, nhẹ nhàng bước xuống giường trước. Anh vào nhà vệ sinh thay đồ. Rồi ra bếp chuẩn bị một bữa sáng thịnh soạn.
Sau khi nấu xong, Âu Dương vào phòng hôn lên trán cô rồi môi cô để đánh thức cô dậy. Muộn lắm rồi dậy nào.?
- Nhã Đan nũng nịu, em còn muốn ngủ thêm.
-Anh bế em vào nhà vệ sinh nhé.
- Anh nấu buổi sáng rồi, dậy ăn sáng nào
- Nhưng em muốn ăn cái khác cơ.
- Cái gì, em muốn ăn cái gì. Cả đêm như vậy còn chưa đủ với em sao.
- Chưa, em vẩn còn muốn.
- Thế anh cũng đang đói, hay chúng ta giúp nhau nhé!!
- Thôi, em trêu đấy. Để em đi thay quần áo rồi ra sau.
- Em dám trêu anh sao. Thế thì phải phạt mới được.
- Nhã Đan ôm lấy quần áo chạy nhanh vào nhà vệ sinh.
-Nhanh ra ăn sáng nhé.
[....]
-Anh nấu nhiều món thế.?
- Ăn để tẩm bổ, chứ tối qua em làm anh mất sức quá. Âu Dương cười nham hiểm.
- Thế anh ăn nhiều vào.
- Em cũng ăn nhiều vào.
- Chiều nay em phải ra sân bay để đi Mỹ.
- Sao em hứa với anh là không đi nữa mà.
- Em có việc cần giải quyết bên đó. Xong việc em sẽ về với anh.
-Hứa nhé. Em phải chịu trách nhiệm về những việc tối qua em làm với anh.
- Em thu dọn cùng anh nhé, hai người cứ quấn lấy nhau không rời xa nhau nữa bước.
- Anh đưa em ra sân bay nhé!
- Em tự đi được mà. Anh giữ sức khoẻ nhé, xong việc em sẽ về.
-Anh sẽ đợi em.Nhã Đan, Anh yêu em.
Chiếc máy bay chở Nhã Đan đã bay cao lên không trung ...