Hôm nay Vỹ Nam đăm chiêu nhìn xa xăm, anh có vẻ buồn. Thực lòng mà nói anh không muốn đi du học, lại càng không muốn đi xa cô ....
Kết quả của kỳ thi cuối năm đã có. Vỹ Nam vẩn đạt được kết quả xuất sắc. Về phần Tiểu Khuê cô vẩn đạt được học bổng của trường. Sự cố gắng của cả hai đều được đền đáp xứng đáng ....
Sáng sớm tinh mơ, hôm nay trời khá lạnh không phải đi học nên Tiểu Khuê nằm ngủ sướng trên giường. Đang mơ màng trong giấc ngủ, bỗng điện thoại vang tiếng chuông dài. Cô giật mình tỉnh dậy, không nhìn ai gọi cô liền đưa máy lên nghe
- A lô ..... Giọng đầy ngoái ngủ
- Tiểu Khuê em còn ngủ sao ...
- Hôm nay được nghỉ nên em ngủ nướng ... Em quên là chúng ta có hẹn à.
Cô bật dậy, vội vàng tìm quần áo mặc vào. Vì quá vội vàng nên cô vất phải chiếc ghế ngã nhoài trên sàn nhà. Đánh răng rửa mặt xong, thay quần áo bôi vội một chút son. Cầm lấy điện thoại vơ lấy túi xách và chạy ra khỏi nhà. Cô không muốn anh đợi lâu nên cố gắng chạy nhanh nhất có thể.
- Vỹ Nam anh đợi em lâu chưa?. Em ngủ quên, xin lỗi để anh phải đợi.
- Không sao, lên xe nào.
Hôm nay Vỹ Nam đạp xe đạp tới đón cô... Anh chở em đi dạo nhé
- Em đã ăn gì chưa? Vỹ Nam tiếp lời
- Em chưa, mặc vội quần áo rồi chạy ra khỏi anh đợi.
- Thế chúng ta đi ăn mì nhé!!
Hai người ghé vào một quán mì bên đường. Đây được xem là cuộc hẹn hò đầu tiên đúng nghĩa của cả hai.
- Em muốn ăn gì?
Tiểu Khuê bảo em gì cũng ăn được ...
- Cho con một bát đầy đủ với một bát không hành ạ...
- Anh không ăn được hành sao?
- Từ bé anh đã không ăn được rồi
- Em nghe bảo nếu ai không ăn được hành là khó tính lắm 😄
- Thế chắc anh cũng khó tính rồi ....
- Trời lạnh, ăn một bát mỳ thật là ấm bụng .... Sau khi ăn xong anh chở cô đến một con đê gần đó. Bên dưới con đê có một dòng sông nước chảy xanh mát. Ngồi bên sau nhìn lên chiếc lưng của anh thật là to lớn. Nhìn nghiêng gương mặt của anh thật nam tính
Anh đưa tay của mình nắm lấy tay cô, vòng qua eo của mình. Ôm chặt nhé, anh sẽ đạp nhanh đấy. Trời lạnh nhưng trong lòng của mỗi người quả thật rất ấm áp.
Đến nơi rồi ...
Trên cao nhìn xuống dòng sông thật rộng lớn, xa xa còn có một chiếc cầu thật lớn .... Em ngồi xuống đây, anh và cô ngồi lên chiếc ghế đá được đặt hai bên đường. Không gian ở đây thật yên tĩnh, chỉ mong sao thời gian có thế dừng lại ngay lúc này.
- Tiểu Khuê còn một tuần nữa là anh đi rồi .... Em ở nhà nhớ giữ gìn sức khoẻ, chăm lo học hành và đợi anh trở về nhé.
Anh chủ động nắm tay cô, kéo cô lại ngồi sát bên mình và đưa đầu cô dựa vào vai mình. Cả hai cứ ngồi bên nhau như thế, tận mấy tiếng đồng hồ. Chẳng nói gì, chỉ nhìn xa xăm ngoài con thuyền đang lặng trôi trên sông.
- Anh sẽ rất nhớ em ....Vỹ Nam nói nghẹn lại
Tiểu Khuê cũng không biết nói gì, hai người cũng đã bên nhau được một năm, cô cũng đã quá quen với sự có mặt của anh. Bây giờ thiếu anh không biết cô sẽ sống như nào ? Em sẽ đợi anh về ....Cả buổi cô cũng chỉ nói ra được vỏn vẹn năm chữ đó ...
Khi đã muộn trời bắt đầu tối sầm đi, cả hai mới cùng nhau đi về. Đi được một đoạn, bỗng mây đen từ đâu kéo đến tối sập xuống . Vỹ Nam muốn đạp thật nhanh nhưng vì cơn mưa đến quá bất chợt nên cả hai phải tìm chổ trú.
- Có một căn nhà bên trước, anh đạp xe tới chỗ đó đi.
Thật ra đó không phải là một căn nhà chỉ là một ô bốt điện thoại đã cũ. Cả hai bị ướt một chút, trời đã lạnh lại cộng thêm ướt mưa làm cho Tiểu Khuê thêm lạnh. Cả người cô run lên vì lạnh ....
- Tiểu Khuê ... em lạnh sao....
Anh cởi áo của mình ra mặc cho cô.
- Không sao nếu em mặc áo của anh thì anh sẽ lạnh lắm. Anh cứ mặc đi ....
Lại đây gần anh nào, anh nắm lấy tay cô. Vòng tay của mình qua người cô, hai con người run rẩy ôm lấy nhau sưởi ấm cho nhau. - Có đỡ lạnh hơn không? Vỹ Nam hỏi Tiểu Khuê
Ấm hơn rồi ạ. Cô quay người lại trả lời anh thì hai ánh mắt chạm nhau. Anh đưa khuôn mặt đẹp trai lại gần cô, đặt lên môi cô một nụ hôn, hai người dành cho nhau nụ hôn nồng cháy nhất ....Mặc dù trời rất lạnh, nhưng khuôn mặt của Tiểu Khuê đỏ bừng lên ... Vỹ Nam tiến sát lại gần hơn, đột nhiên cô dùng lực đẩy anh ra xa và nói :
- Trời tạnh mưa rồi chúng ta về thôi.
Đến trước nhà Tiểu Khuê, anh đợi em một lát nhé! Tiểu Khuê chạy vào nhà, cầm lấy món quà mình đã chuẩn bị từ trước để tặng cho anh lúc anh đi du học.
Vỹ Nam ... Em tặng anh ...Anh nhớ giữ gìn sức khoẻ, cố gắng học tập thật tốt nhé!!
Vỹ Nam lôi trong túi ra một chiếc hộp nhỏ xinh ra bên trong là một chiếc nhẫn bé xinh tặng cô. Nhớ đợi anh trở về nhé !!!
Một tuần sau .....Mười giờ sáng anh phải ra sân bay, biết cô không thể ra tiển anh nên sau khi chuẩn bị đồ đạc xong thấy còn sớm anh lại chạy đến để gặp cô một lần nữa
- Tiểu Khuê ...
- Vỹ Nam ...
Nắm lấy tay cô anh ôm cô thật chặt, trao cho cô một nụ hôn nồng cháy... Thời gian như dừng lại ở thời khắc đó.
[.....]
Máy bay cất cánh đưa Vỹ Nam đến với chân trời mới, còn Tiểu Khuê cô lại phải vật lộn với cuộc sống cơm áo gạo tiền .........