"Người Ăn Cơm" Thời Ngụy Tấn

Chương 1: Hồn còn người mất



Triệu Hàm Chương nghe thấy tiếng bước chân bên trái cùng đi đến cửa thang máy, đối phương rất chu đáo, còn cố ý nhắc cô một tiếng: "Cô Triệu, chúng ta chờ một chút, thang máy bây giờ mới từ tầng ba mươi sáu đi xuống."

Mặc dù có chút lạnh lùng, nhưng rất dễ nghe, thật tiếc là bọn họ cùng trường, con thỏ không ăn cỏ gần hang.

Đã sớm nghe thấy các học sinh đến thư viện mượn sách nói qua, Phó giáo sư ở khoa toán rất đẹp trai, chỉ là hai bọn họ ít khi gặp mặt, nếu biết trước đối tượng Phương giáo sư giới thiệu là giáo sư cùng trường thì cô đã không đến.

Nói cho cùng danh tiếng của cô ở trường... có chút đặc biệt.

Lúc này có chút lúng túng.

Triệu Hàm Chương vừa nghĩ vừa quay đầu về hướng anh đang đứng mỉm cười nói: "Được."

Vừa nói xong cô liền nghe thấy bên cạnh có người nhỏ giọng nghị luận: "Thật là đẹp trai a."

"Nữ cũng xinh nha, rất xứng đôi đó."

"Nhưng nữ nhìn hơi kỳ lạ, có phải mắt cô ấy có vấn đề không?"

"Hình như là vậy."

Triệu Hàm Chương vẻ mặt không thay đổi, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhẹ, chỉ là hơi cụp mắt, nhận ra anh đỡ nhẹ lấy khuỷu tay cô, Triệu Hàm Chương nghi hoặc quay đầu, chỉ nghe thấy anh nói: "Cô Triệu, thang máy đến rồi."

Triệu Hàm Chương mỉm cười với anh, nghe thấy tiếng bước chân của anh và cô cùng nhau vào thang máy.

Lúc này người xung quanh cũng xác nhận, mắt cô đúng là có vấn đề.

Triệu Hàm Chương nghe thấy chỉ có hai người họ vào thang máy, hơi quay đầu.

Dường như nhận ra sự nghi hoặc của cô, Phó Đình Hàm giải thích: "Nghe nói hôm nay có hiện tượng bảy sao thẳng hàng, bọn họ đều lên đài quan sát, chỉ có chúng ta xuống dưới."

Triệu Hàm Chương cười nói: "Phó giao sư cũng có thể đi xem một chút, không cần tiễn tôi đâu, tôi có thể tự mình về được."

Cô thẳng thắn chỉ vào mắt mình nói: "Mặc dù không nhìn thấy nhưng không ảnh hưởng đến việc tôi đi lại."

Phó Đình Hàm nhìn qua mắt cô rồi nói: "Tôi không thích thiên văn lắm, hơn nữa chúng ta cũng thuận đường."

Cũng phải, bọn họ đều ở trong trường, đúng là thuận đường.

Trong thang máy vắng vẻ chỉ có hai người họ, Phó Đình Hàm vừa yên tĩnh, cả thế giới của Triệu Hàm Chương liền trở thành một màu đen.

Cô là người trẫm tĩnh nhưng cũng không quá thích cảm giác tăm tối này, vì vậy tìm chủ đề nói: "Không nghĩ đến người Phương giáo sư giới thiệu lại là Phó giáo sư."

Triệu Hàm Chương nghe thấy anh sau khi lạnh nhạt "Ừ" một tiếng mới trả lời: "Tôi cũng không ngờ người mà cô (vợ thầy) nói đến là cô Triệu, lúc đến đây nên đón cô cùng đi."

Lời này nghe thật có duyên, Triệu Hàm nhướng mày, đang muốn nói tiếp, lại đột nhiên nghe được tiếng gì đó, lông mày hơi nhíu lại.

Phó Đình Hàm để ý thấy vậy hỏi: "Sao vậy?"



Anh vừa cất lời, thang máy đột nhiên rơi xuống, Phó Đình Hàm theo bản năng đỡ lấy Triệu Đình Hàm, Triệu Đình Hàm cũng theo bản năng vặn chặt cánh tay anh đưa qua, đưa chân định đá mới phản ứng lại, đang vặn liền đổi sang giữ chặt lấy, liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, tôi phản ứng có chút thái quá..."

Nhưng thang máy rơi nhanh xuống, cô đứng không vững, còn chưa nói xong đã ngã xuống bên cạnh, trực tiếp ép người ta dưới thân.

Hai người ôm nhau cùng ngã xuống.

Tiêu rồi, ấn tượng của Phó giáo sư đối với cô lại càng không tốt rồi.

Phó Đình Hàm nhìn thấy được cô không phải cố ý, không để ý đến cánh tay bị đau, ôm lấy cô, dùng sức giữ vững cơ thể ngồi quỳ dựa vào thang máy...

Thang máy sau khi rơi nhanh xuống đã dừng lại, nhưng bọn họ cảm nhận được khoang thang máy vẫn còn đang không ngừng rung lắc, Triệu Hàm Chương còn nghe thấy âm thanh ồn ào hỗn loạn bên ngoài, cô nhạy bén nghe được vài âm thanh, cau mày nói: "Hình như là động đất."

Phó Đình Hàm xuyên qua thang máy nhìn ra ngoài, đây là thang máy quan sát nên có thể nhìn thấy bên ngoài, chỉ thấy bên dưới là một mảnh ầm ĩ, không ngừng có người từ trong tòa nhà chạy ra.

Vẻ mặt anh khẽ biến, ôm chặt lấy cô, đưa tay ấn chuông, tay vừa chạm vào nút ấn màu đỏ, thang máy liền lao nhanh xuống dưới, Triệu Hàm Chương cảm giác cả người như sắp bay lên, có người ôm lấy cô, bảo vệ cô, sau đó là một tiếng nổ, dường như có ánh sáng lóe lên trước mắt...

Cô cảm thấy không thể tin được, cô làm sao có thể nhìn thấy ánh sáng?

Cô đã mù mười bốn năm rồi.

Sau đó là một trận đau đớn, không đợi cô nghĩ có phải mình đã chết, Phó Đình Hàm cũng chết rồi hay không thì đã cảm nhận được ánh sáng trắng đang dồn vào trong mắt.

Triệu Hàm Chương run run mí mắt, dè dặt mở ra.

Cô đang trong tháng máy thoắt cái đã đặt mình ở một... phim trường cổ đại?

Triệu Hàm Chương kinh ngạc nhìn tường thành cao lớn dựng đứng trước mắt, không ngừng có người chạy qua bên cạnh cô, toàn thân là phục sức cổ đại, trên mặt đều là vẻ sợ hãi, đưa mắt nhìn sang trái liền thấy ba bốn hàng binh lính tay cầm giáo chạy về phía cổng thành, trực tiếp đem người muốn xông vào xua đuổi ra ngoài.

Những người đó quần áo tả tơi liều mạng chen vào, đám binh lính không mảy may nương tay, giơ giáo trực tiếp đâm người ra ngoài.

Triệu Hàm Chương mắt co lại, tay nhẹ run, nhìn thấy máu chảy thẳng ra, những người đó mắt trợn to không ngừng đổ xuống, cô tự lừa mình nói đây là đang quay phim đều không được.

Binh lính đem đám đông đẩy ra ngoài, cổng thành trước mắt chầm chậm đóng lại, binh lính chi viện không ngừng chạy qua.

Nhưng dù là đám đông đang chạy loạn, la hét hay đau đớn đổ máu mà chết, cô đều không nghe thấy bất cứ thứ âm thanh nào, cảnh phim trước mắt dường như là một vở kịch câm.

Có thể sau khi lấy lại được thị lực, cô điếc rồi.

Nhất thời Triệu Hàm Chương cũng không biết làm người mù hay người điếc tốt hơn.

Cô cúi đầu nhìn quần áo và tay mình, ừm, trên người là váy liền thân màu trắng, trên eo thắt một chiếc đai màu đỏ, đây là chiếc đai mà chiều nay bạn cùng phòng biết cô ra ngoài xem mắt nên đã cố ý chọn cho cô.

Nói là đai lưng màu đỏ phối với chiếc váy này sẽ làm nổi bật vòng eo thon gọn chỉ một cánh tay là có thể ôm gọn của cô, đối phương chỉ cần không bị mù thì nhất định sẽ rung động.

Vậy nên cô bây giờ là đang trong hiện thực, hay là... trong mơ?



Không lẽ thang máy rơi xuống không những có thể biến đổi thời không mà còn có thể khiến mắt người hồi phục?

Triệu Hàm Chương nắm chặt tay, thử véo tay mình, có cảm giác, mắt cô hơi sáng lên, nhìn thấy có người chạy qua bên cạnh, bèn đưa tay bắt lấy: "Làm phiền..."

Tay cô xuyên luôn qua tay đối phương, đối phương cũng không nhìn cô, trực tiếp từ bên người cô chạy qua.

Triệu Hàm Chương sững sờ trong chốc lát, lúc này mới nhận ra sự khác lạ, cô không nghe thấy bất cứ âm thanh nào cũng thôi, vậy mà cô đứng đây nhưng hình như người xung quanh chạy tới chạy lui đều giống như không nhìn thấy cô.

Cô ở trước mặt vài người giơ tay vẫy, thử thu hút sự chú ý của họ: "Này, làm phiền tiên sinh, huynh đài?"

Tất cả mọi người đều không phản ứng cô, rất tốt, cô bây giờ không những điếc còn vô hình, vậy đây là mơ?

Ngay khi Triệu Hàm Chương khẳng định cho rằng đây là một giấc mơ thì một hàng người đang nâng cáng xuyên qua bên người cô, Triệu Hàm Chương quay đầu vừa lúc đối diện với tiểu cô nương đang nằm trên cáng.

Đó là một tiểu cô nương hơn mười tuổi, toàn thân là Hồ phục màu đỏ, mắt nhắm chặt nằm trên cáng, trên trán đều là máu, nhưng Triệu Hàm Chương chỉ nhìn qua liền nhận ra đối phương...

Không, cô không có nhận ra đối phương, cô không biết cô ấy là ai, nhưng cô ấy rất giống cô lúc hơn mười tuổi, khi đó... cô còn chưa có mù.

Ngay trong nháy mắt khi ánh sáng rơi xuống trên người cô, Triệu Hàm Chương nghe thấy một tiếng "Nha", sau đó hình như có thứ gì đó tan vỡ, âm thanh ồn ào xuyên vào tai cô.

Triệu Hàm Chương nghe được rồi!

"Tam nương tỉnh, Tam nương mau tỉnh, nhanh đưa về phủ, lập tức đi mời đại phu!"

Triệu Hàm Chương sững sờ di chuyển theo cáng tiến lên hai bước, chợt nghe thấy một tiếng sửng sốt: "Cô Triệu..."

Triệu Hàm Chương theo tiếng gọi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong đám đông, một người thanh niên đẹp trai mặc âu phục đang đứng đó nhìn cô, thấy cô nhìn qua liền vui mừng bước về phía cô, nhưng mới đi hai bước anh đột nhiên biến mất ngay trước mắt.

Mắt Triệu Hàm Chương co lại, nhịn không được tiến lên phía trước: "Phó giáo sư..."

Nhưng trước mắt trực tiếp tối đen, trong nháy mắt cô liền mất đi cảm giác.

_Hết chương_

Chú thích thêm:

Ăn cơm (干饭): ngôn ngữ địa phương của Quan Thoại Tây Nam, có cảm giác hào sảng khi ăn (một miếng ăn hết, một hớp uống hết), nổi lên sau một video ngắn trên mạng Trung Quốc. "Người ăn cơm" có nghĩa gần giống với người làm công. (baidu)

Xây dựng cơ bản: được hiểu là các chương trình, dự án đầu tư kết cấu hạ tầng kinh tế-xã hội và các chương trình, dự án phục vụ phát triển kinh tế xã hội. Xây dựng cơ bản là hoạt động có chức năng tái sản xuất giản đơn và mở rộng các tài sản cố định có tổ chức sản xuất và không có tổ chức sản xuất các ngành kinh tế thông qua các hoạt động xây dựng mới, xây dựng mở rộng, xây dựng lại, hiện đại hóa hay khôi phục các tài sản cố định. (WP Extra)

Thể loại xây dựng (xây dựng cơ bản) thực ra chính là thể loại văn về xây dựng kinh doanh...

***

Món canh đầu tiên:

"Con đường đến đích không phải chỉ có một, chỉ cần kiên trì là ta sẽ thành công."