"Người Ăn Cơm" Thời Ngụy Tấn

Chương 7: Đối đầu



Khóe miệng Triệu Hàm Chương hơi nhếch lên, không có ác ý hỏi: "Hiện giờ, Triệu gia vẫn chưa phải là bá phụ đương gia làm chủ đi?"

Vẻ mặt Triệu Tế khẽ biến, Ngô thị cùng ba nhi nữ trên mặt đều kinh ngạc nhìn Triệu Hàm Chương, không lường trước được nàng dám ở trước mặt nói ra những lời như vậy.

Vương thị cũng chịu không nổi kinh ngạc nhìn Triệu Hàm Chương, không nhịn được kéo kéo tay áo nàng.

Triệu Hàm Chương chỉ coi như không biết, vẫn là vẻ mặt ngậm cười nhìn Triệu Tế, đợi ông trả lời.

Triệu Tế ổn định lại tâm trạng một chút, rất nhanh thu lại vẻ tức giận trên mặt, bình tĩnh nói: "Tam nương vừa tỉnh, không nhớ được chuyện trong nhà nên đã hiểm lầm, những việc làm này của ta là vì nghĩ cho trật tự trong phủ, nếu như để hạ nhân tùy ý tung tin đồn, chủ tử có tốt đến mấy cũng bị bọn họ xúi giục làm hư."

Triệu Hàm Chương hơi gật đầu: "Đại đường bá nói không sai, xác thực phải tra kỹ một chút, mặc dù chuyện ta nhớ được không nhiều, nhưng sau khi tỉnh lại cũng coi như mở mang thêm không ít hiểu biết, tính ra, những lời đồn nhảm nhí ngoài kia, dường như đều là truyền ra từ đại phòng, muốn tra, vậy liền phải tra đến tận gốc, như vậy đi, để Đường bá phụ và mẫu thân thân cùng nhau tra, mẫu thân ta tra đại phòng, Đường bá phụ tra nhị phòng, xem xem rốt cuộc là những hạ nhân nào gieo rắc gây xích mích, đến lúc đó cùng tống cổ ra ngoài, Đại đường bá cảm thấy như thế nào?"

Triệu Hàm Chương từ nhỏ đến lớn đều ở trong mắt hắn, hắn biết đứa trẻ này thông minh, nhưng nàng từ trước đến giờ đều dịu dàng ngoan ngoãn, đây vẫn là lần đầu tiên ở ngay trước mặt bác bỏ thể diện của hắn như vậy.

Nhưng mà đối diện với ánh mắt lạ lẫm của Triệu Hàm Chương, Triệu Tế liền nổi nóng cũng không thể, chỉ có thể nín nhịn đồng ý.

Cuối cùng chuyến thăm bệnh này cũng bỏ ngỏ, bọn họ chỉ để lại dược liệu đã mang đến, cũng chưa nói mấy câu liền rời đi.

Bước nhanh ra khỏi Thanh Di Các, Triệu Tế đột nhiên dừng lại bước chân, quay đầu nhìn Thanh Di Các lờ mờ dưới ánh đèn.

Ngô thị đang bước nhanh đi theo đằng sau hắn bị dọa, cùng ba hài từ cũng dừng lại, cúi đầu đứng.

Triệu Tế mặt không biểu cảm nói: "Nàng e là không phải giả vờ, mà là đã mất trí nhớ thật."

Ngô thị liên tục gật đầu: "Phải, phải, trước đó ta chưa từng gặp nàng, cũng cho rằng nàng là đang giả vờ, nhưng hôm nay nhìn thấy, vậy mà là thật."

Tuy trước kia Tam nương ngẫu nhiên phản nghịch, nhưng hành vi lại ổn trọng, quan hệ với nhị phòng bọn họ cũng luôn tạm được, cho dù trong lòng nghĩ thế nào, ngoài mặt hai phòng vẫn luôn hòa thuận.

Vô lễ chất vấn giống như hôm nay, vậy thì một lần cũng chưa từng có.

Triệu Tế cảm thấy đau đầu, hắn nhận thấy, Triệu Tam nương giả vờ mất trí không tốt, nhưng mất trí nhớ thật đối với bọn họ càng không có lợi.



Mất trí, không nhớ được, vậy liền không còn tình cảm, không có sợ hãi, những việc làm tính toán từ trước đến nay trong chốc lát đều mất hết.

Hơn nữa tối nay...

Triệu Tế nghĩ đến vừa rồi nàng đối đầu gay gắt, chỉ cảm thấy ngực đau, bức bối khó chịu: "Chuyện vừa nãy không được phép truyền ra ngoài."

Ngô thị nhỏ giọng nói: "Chúng ta liền không nói, bên này cũng sẽ truyền đến chính viện bên đó đi?"

Đương nhiên là sẽ truyền!

Bọn họ chân trước vừa đi, chân sau Triệu Hàm Chương đã để hạ nhân đang quỳ đứng dậy, bảo bọn họ đều lui xuống, chỉ để lại Thanh cô nói: "Đại phu còn chưa đến, Thanh cô đi một chuyến đến chính viện đi, nói với tổ phụ ta đã tỉnh, chỉ là chóng mặt buồn nôn, đã không còn đáng ngại, ngược lại là mẫu thân bị tức giận đến đau ngực."

Cô lại hỏi: "Tổ phụ nếu như hỏi mẫu thân vì sao tức giận, ngươi biết phải trả lời thế nào đi?"

"Còn có thể trả lời thế nào, tự nhiên là bị nhị phòng bọn họ chọc tức."

Thanh cô lại dè dặt nhìn qua Triệu Hàm Chương, kết hợp với những gì mà trước kia Tam nương dạy, nhỏ giọng nói: "Liền nói là bị Tam nương chọc tức, Tam nương vô lễ với Đại lão gia..."

Triệu Hàm Chương hơi gật đầu: "Liền nói, Tam nương đã quên hết những đạo đức lễ nghi trước kia, Nhị nương tử tức đến không chịu được."

Vương thị:... Nàng thực ra cũng không tức giận đến như vậy, trước kia một nhà ba người bọn họ chỉ có nàng tức giận với nhị phòng, nhi tử là đứa ngốc không biết so đo, nữ nhi tuy thông minh, nhưng lại luôn bảo nàng nhịn xuống, còn nói cái gì mà, nổi giận phải ở những lúc cần thiết, lúc nào cũng nổi giận, lần sau có tức giận cũng không ai để ý.

Nữ nhi khó lắm mới nổi nóng với nhị phòng một lần, Vương thị chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng (đã).

Nàng muốn nói lại do dự: "Nói như vậy có phải không tốt hay không, lỡ như tổ phụ tức giận với con."

"Thế nào chẳng tức giận, nhưng con nghĩ, người tổ phụ càng tức nhất định không phải con." Khóe miệng Triệu Hàm Chương hơi cong lên, trỏ đầu gối nói: "Những năm nay đại phòng làm cho dã tâm nhị phòng lớn dần, một nhà Đại đường bá quá tự cao tự đại rồi, tự mình cảm thấy tước vị đã là vật trong túi bọn họ, kiêu căng như thế, làm sao sẽ không thua?"

Cô nói: "Ta tin chắc, dẫn dắt chuyện Nhị lang ra khỏi thành là do Đại tỷ bọn họ lén lút tự mình làm, Đại đường bá bọn họ không biết rõ, nếu không bọn họ nhất định sẽ ngăn cản, bọn họ có khả năng sẽ không cảm thấy tổ phụ sẽ truyền tước vị cho Nhị lang. Cũng chính vì điểm này, cho dù biết chuyện tỷ đệ bọn con bị thương có liên quan đến đại tỷ bọn họ, bọn họ cũng không lo lắng, thậm chí còn thay bọn họ xóa sạch dấu vết, không thừa nhận cũng phải nhận, dù sao tổ phụ cũng sẽ không truyền tước vị cho Nhị lang."

Vương thị đau lòng buồn bã: "Dựa vào cài gì không cho Nhị lang, Nhị lang mới là cháu ruột của người."



Triệu Hàm Chương: "... Mẫu thân, Nhị lang chỉ biết viết tên chính mình, hắn làm sao có thể làm tốt vị trí gia chủ? Tước vị với hắn mà nói không phải là thứ tốt, ngược lại còn là chuyện xấu mất mạng."

"Vậy con làm sao còn nói với Nhị phòng như vậy? Từ trước đến nay không phải con đều bảo ta nhịn lại sao?"

Triệu Hàm Chương: "Lúc trước khác bây giờ khác, khi đó con nghĩ chúng con suy cho cùng cũng chung huyết thống, lại lớn lên cùng nhau từ nhỏ, sẽ luôn có tình cảm."

Cô nói: "Răng trên răng dưới còn có lúc va vào nhau, một nhà sinh hoạt cùng nhau có cãi cọ cũng là chuyện hết sức bình thường, những chuyện nhỏ nhặt nhường nhịn một chút là được, nhưng xem ra bây giờ, dã tâm bọn họ quá lớn, cũng quá bạc tình bạc nghĩa, nghĩ muốn dựa vào bọn họ đã không có khả năng."

Vương thị chết lặng: " Đã không muốn tước vị, bọn họ cũng không thể dựa vào, vậy chúng ta..."

"Mẫu thân, tước vị chỉ là hư danh bỏ đi, thứ tốt trên đời này còn nhiều đâu, chúng ta không cần tước vị lòe mắt thiên hạ đó, không nói không cần những thứ khác nha." Triệu Hàm Chương lại nói: "Mà những thứ đó, hiện giờ có thể đều vẫn ở trong tay tổ phụ đó."

Mắt Vương thị sáng lên: "Tiền?"

Cha chồng nàng chính là có tiếng keo kiệt, lại nổi tiếng tự kinh doanh, trong tay nhất định có không ít tiền.

Lúc này tròng phòng chỉ còn lại Thanh cô cùng mẫu tử ba người bọn họ, Triệu Hàm Chương ý tứ sâu xa nói: "Tiền, chỉ là đứng thứ hai."

Thứ quan trọng nhất chính là người trong tay Triệu Trường Dư a!

Trong thời loạn, tiền và lương thực quan trọng, nhưng người cũng rất quan trọng.

Người nào có người có lương trong tay, người đó liền có thể tiếp tục sống, còn có thể sống tốt, hiện nay toàn bộ Đại Tấn đều đánh loạn thành một vòng, chính là Lạc Dương hiện giờ trông vẫn còn yên ổn, cũng mới trải qua một trận tàn sát, trước đó cách ba đến năm tháng liền đã phát sinh một lần biến động, trong thành Lạc Dương bị tắm máu hết lần này đến lần khác, không có chút nhân thủ, Triệu Hàm Chương cảm thấy bản thân ngay cả cửa cũng không dám ra.

Vì vậy cô trông thấy mà thèm người trong tay Triệu Trường Dư.

Thanh cô nháy mắt tiếp thu, đã biết nên nói thế nào, nàng cũng nhanh trí, xoa xoa mắt, làm mắt đỏ lên một chút, sau đó hướng về phía Triệu Hàm Chương khuỵu gối nói: "Nô tỳ không phụ ủy thác của Tam nương."

Nàng xoay người liền ra ngoài.

_Hết chương_