Xung quanh khu vực thị trấn Đồng Xuân, Trọng Minh, Thanh Hương và Hồng Đoan đang giả dạng một tổ đội đi săn. Dáng vẻ rất chủ quan, giống như là từ nơi khác đến và không hay biết gì về chuyện ở đây.
Hai con quái vật có trí khôn và mạnh mẽ, vì vậy ai cũng rất cảnh giác, tuy bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Họ đi vào một đường mòn nhỏ, hai bên là vách đất khá cao.
Bỗng từ dưng từ trên vách nhảy xuống hai thân ảnh, đứng bằng hai chân. Một tên có cái lưỡi thật dài đang ngoe ngoảy, một tên thì làn da mọc đầy vảy cứng, cùng cái đuôi to dài.
“Wowy công nhận ngươi thật biết tìm con mồi nha.”
“Warik à, ngươi đi theo ta không có bị thiệt thòi đâu. 3 tên này nhìn khá ngon đó, ta 8 cái ngươi 4 cái nhé.”
“Wowy này, ngươi bắt đầu tham ăn lên rồi đó.”
“Ộp ộp, dạo này nguồn thức ăn có hơi thiếu thốn a.”
“Ngươi 7 ta 5, nếu không thì ngươi tự đi mà giải quyết.”
Bên này, Minh Hương và Đoan nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng cũng khá ngứa mắt.
Minh liền nói.
“Thế con cóc với con cá sấu con nào định lên trước. Nhanh đi tao còn về ăn cơm.”
Hai tên quái vật nghe thấy, lúc đầu chúng khá ngạc nhiên, lúc sau thì lại vừa vui vừa sướng.
“Xem ra mấy tên này thật sự là từ nơi khác đến nha.”
“Warik hay là ngươi lên một cước giết hết chúng đi.”
“Được thôi.”
“Ô hô, con cá sấu lên trước à?”
“Ta ghét nhất ai kêu ta là cá sấu, chết đi con người.”
Cá Sâu dùng tốc độ cực nhanh chạy tới rồi dậm nhảy lên không trung, quay 4 5 vòng rồi duỗi gót chân ra bổ xuống Minh.
“Đúng là con cá sấu thật là xấu xí nha.”
Minh dùng Rìu chém ngược lên trên, đón lấy đòn tấn công của con cá sấu.
Bị va chạm phải, cá sấu quay người trở về.
“Con người, ta còn chưa dùng hết sức đâu.”
Minh ngoáy ngoáy lỗ tai tỏ vẻ khiêu khích.
“Rồi rồi, đợi xíu, để thằng em ta ra tay đi. Tụi mày làm tao thất vọng quá.”
Con cóc thè thè cái lưỡi ra, giọng khàn đặc nói.
“Con người, ngươi dám khinh thường bọn ta.”
“Ò.”
Sau đó Minh nhìn Hương lại nói.
“Em có muốn đánh với tụi nó không, hay để cho thằng Đoan xử lí.”
“Thôi, nhìn tụi nó xấu chết đi được. Chúng ta đi tới xem Bảo Vật của thị trấn Đông Xuân đi, em nghe nói cây Bảo Vật ở đó đẹp lắm.”
“Ừm, vậy đi thôi.”
Minh đặt tay lên vai Đoan lại nói.
“Xử lí nhanh rồi về báo cáo nha, mày mà đi theo tụi anh là coi chừng.”
“Dạ.”
Hai tên quái vật tức điên người, hai con mắt đỏ hoe, ngay lập tức lao lên và cắn xe hai người kia.
“Lần này ta sẽ ngoại lệ, ta sẽ ăn hết cả cơ thể của ngươi.”
Cóc bún mạnh rồi nhảy dích dắc lao về phía trước, còn cá sấu thì dùng tốc độ cực nhanh chạy tới.
Đoan lúc này đứng ra chặn lại, hắn thủ thế lấy ra hai lưỡi bán nguyệt với tay cầm ở giữa. Hai lưỡi bán nguyệt ánh lên từng tia điện chớp nháy, cả người của Đoạn như được bao bọc một cơn lốc lôi điện, mỗi ngày một bộc phát.
“Đừng hòng bước qua tao.”
Con Cóc nhảy sang ngang sau đó cường hoá cái lưỡi thành màu đen, trông cứng cáp vô cùng phóng tới Đoan.
Cương Thiệt!
Đồng thời lúc đó, cá sâu cũng đã nhảy lên cao, thực hiện một cú bổ củi bằng gót chân.
Bạo Cước!
Ầm!!!
Bụi đất bay tung mù mịt, mặt đất nứt ra tạo thành một cái hố trống rỗng.
Nhưng không thấy Đoan đâu, vì ngay cái khoảnh khắc gần chạm vào hắn thì hắn đã bằng cách nào đó biến mất khỏi vị trí. Sau khi xuất hiện đã ở sau lưng con cóc.
Phong Loạn!
Kỹ năng trong thời gian ngắn giúp Đoan tăng tốc vượt bậc, sau khi hết thời gian tăng tốc sẽ cường hoá đòn đánh thường.
Con cóc không kịp phản xạ liền bị chém bay cả đầu.
Con cá sấu phản xạ rất nhanh, từ lúc Đoan vung ra cú chém thì nó đã kịp tụ năng lượng ở hai tay.
Bạo Quyền!
Từ khoảng cách hơn 4 mét, nó đấm một đấm vào không trung, từng tầng không khí bị nứt vỡ, cơn chấn động mỗi ngày một lớn.
Đoan không kịp phòng thủ, hay nói cách khác là hắn không có kỹ năng phòng thủ. Bản thân hắn chỉ có thể dùng tốc độ để né tránh mà thôi.
Trúng đòn, Đoan văng ra mấy chục mét. Áo giáp bị lõm vào một lỗ, miệng phụt ra một ngụm máu tươi.
Khụ! Khụ!
“Có giỏi thì mày chạy nữa đi.”
Con cá sấu từ từ bước lại gần Đoan, bản tính của nó là thích tận hưởng người ta kêu gào. Cho nên đây là giây phút nó sẽ trút hết mọi phẫn nộ trên người.
“Mày giết Wowy chỉ là do mày may mắn mà thôi. Nếu nó không chủ quan thì nó đã có thể dùng kỹ năng Hoá Đá để phòng ngự rồi.”
“Hừ, mày cũng may mắn thôi, nếu tao chọn mày làm mục tiêu thì bây giờ đầu mày đã lìa khỏi cổ rồi.” Đoan cực nhọc nói. Hắn ăn trọn một cú đánh cho nên không còn sức để gượng dậy nữa.
Con cá sấu tiến tới gần, nhưng ngay cái khoảnh khắc nó ra đòn kết liễu Đoan thì sau lưng toát ra một luồng hơi lạnh.
Nó cảm nhận được sự chết chóc đang tới gần, nhưng chưa kịp bày ra đối sách gì thì mũi kiếm từ sau lưng đã đâm thủng trái tim lòi ra phía trước.
Nó đau đớn, uất ức và phẫn nộ. Nó không tin đám con người lại vô sỉ đến vậy. Đến khi nó quỵ xuống, điều nó thốt lên là.
“Không phải mày đã rời đi rồi hay sao.”
Tất nhiên Minh và Hương đã rời đi thật, nhưng một đoạn lại quay lại. Đây xem như là rèn luyện chiến đấu cho thằng Đoan, để nó tự mình phát triển, tránh ỷ lại vào người khác.
Minh dìu Đoan lên, thấy nó không bị thương nặng lắm nên cũng an tâm, lên tiếng quát.
“Lúc nãy chém đầu con cóc là mày phải rời đi ngay, mày phải giữ khoảng cách chứ.”
“Khụ khụ, em nhớ rồi ạ, tại tự nhiên cơ thể nhanh quá em chưa kịp thích ứng. Lúng ra đòn em có hơi lúng túng một chút.”
“Hầy không sao là tốt rồi. Về thôi, về ăn canh cua mẹ anh nấu.”
“Haha, anh không được dành của em nữa đâu đấy.”
“Mày điên à, anh có khi nào dành đồ ăn của mày.”
Thanh Hương cắt đầu hai con quái vật, sau đó bỏ vào bao rồi theo sau Minh.
….
Trên đỉnh ngọn núi Di Cương.
Hai người đàn ông vừa tới đã bày bàn cờ ra đánh.
“Xem ra đây là một cái cổng không gian, nhưng kì lạ tại sao không có quái vật bước ra nhỉ? Mà thôi kệ, đánh cờ trước đã.”
“Anh Dương à, anh đã nợ em 3 gói thuốc rồi đó. Chừng nào anh mới trả em đây.”
“Mày cứ đòi anh hoài vậy Bình. Bây giờ mày chấp tao cặp pháo đi, tao với mày đánh.”
“Gì, thôi anh lấy thuốc của em mà hút luôn đi. Người gì đâu mà khôn quá vậy.”
Bỗng từ trong cổng không gian bước ra hai thân ảnh hình người lai quái vật.
“Khà khà, thịt thịt, ta thèm thịt.”
“Waro, ngươi tham ăn quá đó.”
4 ánh mắt chạm nhau trong sự ngỡ ngàng. Nhưng rất nhanh hai con quái vật nỗi lên dục vọng xông vào hai con người. Nhưng bằng cách nào đó, chỉ trong chưa tới 10 giây, hai con quái vật đã bị đánh cho bất tỉnh.
“Chiếu tướng, hahaha, lần này anh thắng rồi nhé. Trừ một gói thuốc.”
“Đúng là nghiệt ngã mà.”
“À mấy hôm nay sao không thấy ai tới gọi mày về bang phái vậy?”
“Em cũng không biết nữa, không phải anh cứ kéo em đi dọn mấy cái hầm ngục rồi đánh cờ suốt hay sao.”