Sau khi Trần Thu Trang dẫn Thanh Hương đi chùa khấn bái, cầu nguyện cho chuyến đi của hai người thuận lợi, thì Minh và Trang bắt đầu khởi hành luôn.
Cả bang hội Minh Hương lẫn người dân đều ra chào tạm biệt hai người. Minh và Hương chính là người giúp đỡ bọn họ rất nhiều, là đội trưởng đội càng quét hầm ngục, giúp người chồng, người vợ, người cha người mẹ, người anh, người em, người chị của họ có cơ hội trở nên mạnh hơn, cũng như giúp cho họ phát triển rất nhiều.
Điều thứ hai là, Minh và Hương tuy là đi nâng cao sức mạnh cho bản thân, nhưng cũng là giúp cho mọi người an toàn hơn về khu vực phía Tây. Dãy Núi U Lĩnh chưa ai đặt chân lên, không biết có tồn tại thứ nguy hiểm nào không. Mà sau này hai người có mạnh lên, thì có thêm sức mạnh bảo vệ quê hương khỏi cường địch.
Tụi thằng Đoan cũng muốn theo, nhưng ba mẹ của chúng không cho, vì vậy đành ở nhà. Bây giờ Đoan chính là đội trưởng càn quét Hầm Ngục mới của bang hội Minh Hương.
…..
Dưới chân dãy núi U Lĩnh. Dãy núi U Lĩnh trước đây cao hơn 1 km. Vào mùa xuân, trời quang mây tạnh, từ thôn Phú Văn có thể nhìn thấy ngọn núi từ xa. Nhưng hôm nay, ngọn núi vừa nhìn đã biết cao hơn rất nhiều, nhìn lên trên đỉnh, sương mù giăng dày đặt. Sự thay đổi địa hình rõ rệt này chính là do một tay Hệ Thống can thiệp.
“Thanh Hương, em có chắc là muốn đi cùng anh không?”
Thanh Hương chỉ nhìn Minh mà nói.
“Anh nghĩ dãy núi này đủ làm khó được em sao? Mặc dù trước đây em không có chịu khổ chịu cực, nhưng hơn một tháng nay em đã thay đổi rất nhiều. Anh dọc đường đi cứ hỏi em có chắc này chắc nọ, có phải anh không muốn em đi cùng phải không?”
“Không, không, em hiểu nhầm rồi. Anh chỉ lo em chịu cực khổ không quen thôi.”
“Vậy anh cõng em đi. Đừng nói có chút xíu chuyện này mà anh làm không được nha.”
“Gì chứ, mấy chuyện này anh thừa sức nha. Nào, leo lên lưng anh.”
Thanh Hương cũng thuận ý, cho hắn một bài học vì dám có ý định bảo em ấy quay trở về.
“Thanh Hương à, em nặ….”
Minh chợt thấy gì đó sai sai, lời chưa nói hết ra mà đã thu lại.
“Cái gì cơ? Anh tính nói gì?” Thanh Hương đánh vào vai hắn, cắn nhẹ vào vai hắn.
“Không không, em đừng có cắn anh. Anh không có ý gì hết thật mà.” Vừa nói Minh vừa cõng Thanh Hương bước đi.
“Anh nói dối.”
“Aaaaaaa….”
……
Nhờ tốc độ lẫn sức khoẻ của người chơi cấp 3 vượt trội, Minh mặc dù cõng Hương trên lưng nhưng đi vẫn cứ là phà phà. Tuy nhiên phải mất nửa ngày trời đi không ngừng nghỉ thì Minh và Hương mới tới được ngưỡng cửa của dãy núi U Lĩnh.
Ngưỡng cửa ở đây ý là dãy núi U Lĩnh chia làm hai vùng, Vùng không sương mù và vùng có sương mù.
Minh thả Hương từ trên lưng xuống, sau đó lấy tay đưa ra phía trước chạm vào làn sương mù. Thấy có gì đó không đúng hắn liền nói.
“Đây không phải là hơi sương, mà là khói.”
“Khói sao? Đúng là vậy thật. Mà làn khói này từ đâu sinh ra mới được chứ.”
“Em để ý xem, làn khói này từ phía trên trôi xuống đây, muốn biết rõ thì chỉ cần đi ngược hướng lên trên là biết hay sao?”
Hương mỉm cười sau đó cùng Minh rời đi.
“Em đi gần anh thôi, làn khói này tuy thưa thớt, nhưng nếu chủ quan có khi lại bị lạc mất.”
“Dạ.”
Đường đi ngoằn ngoèo, đi một đoạn lại có một vách đá cao dựng đứng khiến Minh và Hương phải đi vòng vòng tìm kiếm.
“Không ổn rồi, anh cứ có cảm giác chúng ta quay lại vị trí cũ. Em có thấy vậy không?”
“Dạ. Cấu trúc vách đá và lối đi khá giống nhau, khiến chúng ta không thể ghi nhớ nỗi.”
Bang! Bang!
Minh khắc lên vách đá số 1, tiện tay khắc lên mặt Minh và Hương luôn. Với tài nghệ điêu khắc hiện tại của Minh, thời gian khắc hình chưa đến một nén nhan.
“Oa đẹp quá, khi nào rảnh anh khắc cái gì đó tặng em đi.”
“Tất nhiên rồi, nhưng đợi sinh nhật em đã nhé.”
“Gì chứ, đợi tới sinh nhật của em cũng phải mấy tháng nữa cơ.”
“Cái đồ tham lam. Tí nữa rảnh anh khắc cho em là được chứ gì.”
“Dạ, anh là nhất.” Vừa nói Hương vừa lòng vào tay Minh cùng bước đi.
Lúc này trên tận mấy vách đá gần đó, một thân ảnh mờ ảo trong làn khói trắng hiện ra vài giây, sau đó biến mất không tung tích.
Nhờ có khắc dấu cho nên Minh và Hương thuận tiện tìm ra lối lên đỉnh núi. Cũng nhờ vậy mà họ cũng xác nhận được một chuyện rằng nếu không đánh dấu, chắc chắn sẽ đi lòng vòng.
Vậy mê cung này và làn khói mù này là ngẫu nhiên hay cố ý, chuyện đó Minh và Hương chưa biết rõ.
Trời đã tối om, con đường phía trước vẫn không biết đích đến. Tuy nhiên Minh và Hương vẫn không nghĩ nhiều. Lẽ nào đỉnh núi U Lĩnh này cao đến tận trời hay sao? Nếu vậy hai người cũng muốn làm một chuyến tham quan thiên đình xem sao.
Thu Trang đặc biệt chuẩn bị cho mỗi người một cái túi vải, bên trong chứa đầy lương khô do bà chế biến. Còn nước lọc thì nhà luyện kim đã chế tạo ra máy tạo nước chạy bằng Ngọc Thuỷ. Vì vậy mà lương thực của Minh và Hương được đảm bảo trong vòng nửa tháng.
Nếu như trong vòng 12 ngày không tìm thấy đỉnh núi khi hết lương thực, họ sẽ trở về chuẩn bị cách khác. Ai cũng muốn sống, vì vậy Minh và Hương cũng không dại gì mà liều mạng đi lên đỉnh núi không biết cao bao nhiêu. Họ không phải là những nhà leo núi chân chính, hay có đam mê về nó.
Hai người không tìm được một cái hang đá nào để nghỉ ngơi, đành đứng cạnh một vách đá khá cao. Ánh lửa bập bùng trong đêm cũng giúp sưởi ấm, lẫn soi sáng cả một vùng bóng tối.
“Hương.”
“Dạ?”
“Em nhìn khói kìa, hình như có ai đó đã làm tăng thêm lượng khói. Anh nghĩ đây không phải trùng hợp đâu.”
Hương tựa đầu trên vai Minh, nhẹ nhàng nói.
“Anh đừng đa nghi quá, thả lỏng cơ thể chút đi. Hôm nay anh đã khá mệt rồi.”
Bỗng từ trên cao vang lên âm thanh ầm ầm. Thanh Hương lẫn Minh đều cảm nhận được hướng mà phát ra âm thanh.
Từ trong làn sương mù nhô ra những tản đá to lớn.
Nhờ có năng lực Bóng Tối, sự quan sát trong bóng tối của Minh cũng tốt hơn bình thường rất nhiều. Minh lấy rìu trên lưng ra, sau đó nhảy lên đối mặt với những khối đá.
Bang! Bang!
Bành! Bành!
Liên tục những khối đá lớn nhỏ bị đánh bay ra hoặc bị chẻ làm đôi. Phía dưới là Thanh Hương vẫn an toàn vì đã có Minh chống đỡ.
Bỗng trong mưa khối đá đó, xuất hiện mấy thân ảnh màu nâu nhạt, cãi mõm dài cùng với hai cái răng nanh bén nhọn chỉa dài trước miệng. Chúng vung ra những móng vuốt sắc bén, phải đến gần hơn, khi Minh dùng rìu chém chết hai con đang lao xuống mới biết thông tin về chúng.
Chồn Nanh Kiếm.
Chỉ trong chớp nhoáng, 18 con Chồn Nanh Kiếm bị Minh và Hương kết liễu. Làn khói dày đặc cũng vì thế mà bắt đầu bị xua tan đi.
Quan sát thêm một lúc, không thấy có thêm động tĩnh gì Minh mới an tâm ngồi xuống.
“Momo ra đi.”
Minh triệu hồi Momo từ trong không gian. Sủng Thú phải có liên kết linh hồn với chủ nhân mới có thể kí sinh trong không gian linh hồn của chủ nhân. Cái lợi là có thể triệu hồi Sủng Thú ra bất cứ lúc nào. Nhưng cái hại là nếu Sủng Thú bị chết, linh hồn của chủ nhân sẽ bị thương tổn nặng nề.
Momo được triệu hồi ra, đánh chén một bữa ngon lành.
Thanh Hương cũng triệu hồi Lala ra. Từ trong ống kim loại được giắt ngay hông, đổ ra mật hoa, sau đó đút cho Lala ăn.
Ánh lửa vẫn cứ bập bùng trong màn đêm tối tĩnh lặng. Nguy hiểm qua đi, nhưng đó cũng chỉ mới là bắt đầu.