Momo vỗ cánh phành phạch khiến cho mặt đất bụi tung mù mịt, các lá cây xung quanh cũng bay lượn tứ tung. Nó giống như một con gà đá cứ liên tục dùng bàn chân bén nhọn của mình đá vào Chồn đại vương.
Chồn đại vương dựa vào tốc độ né tránh, cố lẫn mình ra sau lưng Momo để tấn công. Nhưng mỗi lần tung ra đòn đánh thì Momo lại bay lên cao một đoạn rồi lại hạ xuống tấn công bằng mỏm.
Bành!
Bành!
Những mũi đâm của Momo như cột đình rơi từ độ cao trăm mét xuống mặt đất, khoét lủng một lỗ lớn.
Nhìn hai con quái vật đánh nhau có vẻ dữ dội nhưng đánh trúng mục tiêu thì chỉ được mấy lần.
Lúc này Lala vẫn đang bay dạo trên không trung tìm sơ hở mà tấn công, nhưng nãy giờ vẫn chưa tìm ra được sơ hở.
Minh và Hương nhìn thấy thì lắc đầu, hai con sủng thú này rõ ràng không biết phối hợp với nhau.
“Sau này phải cho tụi nó luyện tập nhiều hơn nữa.”
“Anh nói đúng, sau này em không nuông chiều nó nữa.”
“Ừm ừm.”
Minh và Hương đến giải cứu Quang Vân, lấy lá Sinh Mệnh cho ông ta ăn. Vết thương ngoài da cũng bắt đầu dần dần lành lại.
“Cảm ơn hai người, hai người không những cứu cái thân già này, còn cứu cả làng của chúng tôi.”
“Ông nói gì vậy, ở hiền gặp lành. Ông cứu chúng tôi một mạng, bây giờ chúng tôi trả ơn ông là điều hiển nhiên.”
Quang Vân cầm lấy tay Minh và Hương, rồi nắm lại vào nhau, đôi mắt rưng rưng nói.
“Hai người quả thật là người tốt.”
Trận chiến kéo dài hơn một giờ đồng hồ sau đó mới kết thúc. Chồn Nanh Kiếm ở dãy núi U Lĩnh như rắn mất đầu. Xào huyệt của bọn chúng bị tấn công, chồn đại vương lẫn những con chồn mạnh nhất cũng bị diệt gọn.
Momo sau trận chiến đó có một bữa ăn no chưa từng có. Không hiểu cái bụng nó được thiết kế kiểu sao mà ăn cả trăm xác chồn vẫn có thể ăn tiếp.
Lala thì ngoài phấn hoa ra còn có thể uống nước trúc. Nước trúc là từ trong cây trúc nên cũng được xem là bảo vật, hiệu quả hơn hẳn phấn hoa bình thường.
Đến nay, Minh và Hương đã chứng kiến nhiều loại bảo vật.
Giống như Bảo Vật Cây Sinh Mệnh, Bảo Vật Táo Cuồng Nộ ở Bang Đồng Xuân. Còn Liên Bang Ân Thạnh thì chưa rõ, bởi vì người ở đó dấu đi tin tức bảo vật của mình. Nghe nói 4 bang hội, mỗi bang lại có mỗi bảo vật riêng, nhưng vì có lẽ người ở đó đều đi đổi ra điểm hết nên thấy ít có ai sử dụng.
Bây giờ đây, tại đỉnh dãy núi U Lĩnh này, hai người được biết thêm về một bảo vật mới, Bảo Vật Cây Trúc. Mỗi ngày sẽ mọc lên một cây trúc bảo vật, chúng cũng được chia ra làm nhiều loại phẩm cấp.
Thân trúc có thể làm vũ khí cứng cáp chiến đấu.
Lá trúc có thể để làm thức ăn cho gấu trúc hoặc một số động vật ăn cỏ khác.
Nước trúc có thể sử dụng để gia tăng một ít sức mạnh, đặc biệt là việc hồi phục thể lực.
Về đến nhà trúc, mọi người đều phấn chấn vô cùng. Thiết Mộc tuy bị mất một cánh tay nhưng nhìn thấy nhiều đồng tộc được đưa đến đây thì cảm thấy rất hạnh phúc.
Ở bên thế giới bên kia, làng của gấu trúc đang bị bắt làm nô lệ. Thức ăn thì cạn kiệt, nhiều người phải chết đói. Vì vậy nên Quang Vân mới đi tìm một nguồn thức ăn mới, một nơi ở mới, cứu cả làng khỏi ách đô hộ. Nhưng kỹ thuật điêu khắc của ông ta quá kém, rời đi cả tháng trời mới chỉ điêu khắc được có 2 cây.
Tưởng chừng như hết hi vọng thì Minh và Hương xuất hiện.
3 ngày sau đó, Minh tận tình hướng dẫn cho Quang Vân cùng một số đệ tử khác điêu khắc.
Quả thật Quang Vân không còn khéo léo nữa, mấy đứa nhóc dễ dàng qua mặt ông ta.
“Anh Minh, em hoàn thành được Lôi Côn rồi.”
“Đâu đưa anh xem.”
Minh cầm cây trúc lên, giữa thân cây có điêu khắc kí tự, dịch theo ngôn ngữ của làng gấu trúc Bách Man Sơn, thì được gọi là Lôi Côn.
Tương tự gồm có 10 hệ tương ứng, Hoả Côn, Thuỷ Côn, Mộc Côn, Thổ Côn, Phong Côn, Kim Côn, Băng Côn, Lôi Côn, Ám Côn, Quang Côn.
Điêu khắc đòi hỏi độ khéo léo là chủ đạo. Ấy vậy mà loài động vật được xem là vụng về bậc nhất lại sở hữu một bí tịch có liên quan đến điêu khắc. Cuộc đời thật trớ trêu thay.
Một gấu trúc không thể học quá nhiều về kí tự điêu khắc, tốt nhất vẫn là rành rọt về một phương diện nào đó. Cho nên 10 con gấu trúc được Minh chọn ra để dạy học điêu khắc.
Còn Quang Vân vốn đã có am hiểu về điêu khắc kí tự triệu hồi, cho nên Minh tiếp tục dạy cho ông ta, Thiết Côn cũng được học về phương diện này.
“Lão già này vẫn là cảm ơn cậu từ tận đáy lòng. Xin nhận của Lão một lạy.”
Minh vội vàng đỡ Quang Vân dậy, dịu dàng nói.
“Ông không cần phải khách sáo như vậy. Đây cũng như là duyên phận. Nhân tiện dưới ngọn núi này chính là nhà của tôi. Ở đó có cha mẹ, và bạn bè của tôi. Sau nay nếu nơi đó gặp nạn, vẫn mong Làng Trúc sẽ đến cứu giúp.”
“Tất nhiên rồi, việc của cậu bây giờ xem như là việc của làng Trúc chúng tôi. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, dù đầu rơi máu chảy cũng nguyện liều thân.”
“Cảm ơn ông. Vậy tôi xin trả lại ông quyển sách này.”
Quang Vân lấy tay chặn lại, lắc đầu nói.
“Không không, đây xem như là món quà của Làng Trúc chúng tôi đi. Để ở chỗ tôi cũng không làm gì được, chi bằng đưa cậu, cậu biết tận dụng nó hơn.”
Minh cũng rất thích cuốn sách, ngoài mười kí tự hệ côn và kí tự triệu hoán ra, thì còn nhiều kí tự khác.
“Vậy coi như tôi lại nợ ông một cái ân tình nữa rồi. Khi nào quay lại, tôi sẽ dạy lại cho đám đệ tử Làng Trúc.”
“Tốt, vậy thì tốt quá. Có câu nói này của cậu, tôi thật sự rất phấn khích.”
Minh và Hương xuống núi, chia tay Làng Trúc. Gấu trúc tập trung đông đảo, số lượng đã được triệu hồi đến hơn 200 con. Không biết khi Minh và Hương quay lại sẽ là bao nhiêu đây nữa.
Còn về đám Lệ Quỷ, đối với vật bình thường thì không thể làm gì chúng. Nhưng nếu vật đó được khắc lên kí tự cổ, thì đám Lệ Quỷ không phải là thứ bất tử nữa.
Lần đó, là Quang Vân cùng Thiết Mộc Thiết Côn, cầm gậy trúc đến đánh đám Lệ Quỷ, giải cứu Minh và Hương.
Lần này rời đi, Minh và Hương cũng muốn giải quyết đám Lệ Quỷ giúp Quang Vân. Nhưng ông ta lắc đầu, đây là nhiệm vụ của Làng Trúc. Và cũng là nơi để rèn luyện đám đệ tử.
Đúng thật, sống trong thời loạn, yên bình chính là một con dao hai lưỡi.
Lên núi thì khó, nhưng xuống núi lại dễ vô cùng. Trên đường đi đám Chồn Nanh Kiếm thấy hai người là chạy tán loạn.
“Anh, chúng ta đi đâu đây?”
“Xuống núi tìm bang hội nào đó rồi tính tiếp. Mà chúng ta cũng phải đi càn quét mấy cái hầm ngục đã chứ. Kẻo đến đó lại không có điểm để sài.”
“Anh nói đúng, giờ em thèm Cua Một Sừng mà cô nấu quá.”
“Anh cũng thèm chết đi được. Nhưng mà em thấy đấy, chưa đi được bao xa, chúng ta đã phát hiện ra bọn Lệ Quỷ. Nếu như không có Làng Trúc cứu, bây giờ em với anh đã chỉ còn lại cái xác khô rồi.”
Thanh Hương chu cái miệng lên nói.
“Em không muốn trở thành cái xác khô đâu, sẽ xấu lắm.”
Minh bẹo má Thanh Hương nói.
“Vậy thì tiếc quá nhỉ. Giới xác khô mất đi một mỹ nữ xinh đẹp như em rồi.”
“Sao anh cứ hay bẹo má em hoài vậy. Em không còn là con nít nữa rồi.”
“Ơ, thật sao? Sao có người cứ bảo mình chưa 18 hoài vậy ta?”
“Thì, à thì em ở khúc giữa, không phải người lớn cũng không phải là trẻ con.”
Minh cười cười nói.
“Vậy em là gì nà?”
“Em là người yêu anh.”
Nói xong Thanh Hương nhảy lên lưng của Minh, áp mạnh hai quả bồng đồi vào lưng hắn, dường như đã quen, em ấy đã bớt đi ngại ngùng.
“Chà, em yêu của anh nặng quá, xương sống anh sắp gãy rồi.”