Sanh Côn quỵ xuống, hắn bỏ cuộc, đám người Thanh Lam bang thấy vậy cũng buông vũ khí xuống.
Bấy giờ Minh mới ra lệnh cho Momo thôi cắn xé.
Xác người bị con quạ cắn đứt, máu văng đầy dưới đất, đám người Thanh Lam nhìn thấy cũng buồn nôn theo, nhưng bất quá lại không dám rời khỏi vị trí.
“Anh Minh, giờ tính sao với bọn họ đây.” Thanh Hương đút kiếm vào vỏ nói.
“Hiện tại cũng không có cách nào trói lại, thôi thì họ đã đầu hàng, vậy nên chúng ta mau đến yểm trợ Chúc Cơ thôi.”
Thanh Hương đi qua đám người đang quỳ dưới đất, vì họ đã đầu hàng cho nên Thanh Hương cũng không cảnh giác mấy.
Bỗng nhiên vừa lướt qua người Sanh Côn, thì hắn chợt nở nụ cười gian trá.
Lãnh Khốc SS!
Từ dưới mặt đất trồi lên những bàn tay tăm tối, hắc khí toả ra nồng đậm, đâm xuyên người Thanh Hương. Vì không chút phòng bị, Thanh Hương ngây thơ cứ vậy mà bị những cánh tay xuyên qua. Hắc Khí lan toả bao quanh Thanh Hương.
Lãnh Khốc SS!
Tạo ra một vùng bán kính dưới mặt đất, khi con mồi lọt vào trong vùng bán kính sẽ kích hoạt kỹ năng, nuốt chửng linh hồn. Bán kính càng nhỏ, hiệu quả càng cao.
Trọng Minh đứng lặng người nhìn vòng tròn Lãnh Khốc đang không ngừng thiêu đốt linh hồn Thanh Hương.
Cơn phẫn nộ của Sử Thanh ngày một lớn, Hắc Khí đã che lấp luôn cả người, giống như một cột khói đen di động giữa ban ngày….
Giết!
Giết!
Giết!
Có gì đó đang thôi thúc Minh, tiếng gọi trong đầu hắn bấy lâu nay mỗi lúc một bành trướng. Minh cũng không ngăn chặn, bởi vì hắn đang rất phẫn nộ.
“Hãy phẫn nộ lên, trút hết lên đám kiến cỏ đằng kia…. Chẳng phải người yêu của ngươi đang bị chúng đánh lén hay sao?”
“Đúng vậy, bọn khốn nạn!”
Minh gằn từng chữ tự nói tự trả lời.
Đám người Thanh Lam Bang tuy từng chứng kiến nhiều điều quái gỡ trong hầm ngục, nhưng lần này thật khiến họ lạnh người.
“Sanh Côn, anh hại chết chúng ta rồi.”
Sanh Côn cười hả hê, ít nhất hắn có thể giết một tên. Dám phá hỏng kế hoạch của hắn đều phải trả giá.
Nhưng con ả này trâu bò phết… điểm linh hồn của nó là bao nhiêu nhỉ, Dính phải kỹ năng Lãnh Khốc mà vẫn còn trụ đến bây giờ.
Mặt đất bốc lên Hắc Khí cuồng nộ, giống như mặt nước bốc hơi sương vào sáng sớm.
Trọng Minh bây giờ đã hoàn toàn giao mình cho bóng tối, hắn vứt luôn Ám Dạ Phủ xuống đất, bàn tay cứ vậy mà lao đến bóp nghẹt cổ đám người Thanh Lam Bang.
Đám người bỏ chạy, nhưng mặt đất như vũng bùn lầy khiến cho họ nản chí, bàn chân không thể bước tiếp.
“Yếu, Quá Yếu!!!”
Minh giọng nói khàn đặc giống như một linh hồn khác đang nhập vào hắn vậy. Nhưng thực tế đúng là vậy….
Sanh Côn dùng mọi thế tấn công đều không ảnh hưởng gì Minh, sử dụng Lãnh Khốc lại không hề hiệu nghiệm.
“Ngươi thiêu đốt linh hồn của ta? Vậy hãy nhận lấy đi….”
Nói xong vòng tròn Lãnh Khốc ngày một mạnh hơn, nhưng lần này bóng tối lại nuốt chửng Sanh Côn. Vì mục tiêu đã bị chuyển sang người khác nên Thanh Hương tránh khỏi một kiếp. Nhưng em ấy vẫn bất tỉnh nằm đó.
Kỳ lạ là, Minh mặc dù tàn sát đám người nhưng riêng Thanh Hương thì hắn không hề chạm tới. Có lẽ linh hồn nhập vào Minh cố tình né tránh, hoặc là do ý chí Minh không cho phép Minh giết Thanh Hương.
Không phải chính vì Thanh Hương nên hắn mới trở nên như vậy hay sao?
Sanh Côn bị Lãnh Khốc rút cạn linh hồn, thân xác dần dần teo lại, tứ chi đau đớn đến tột cùng. Hắn bấy giờ cũng cảm nhận được những cảm giác bị giày vò mà người khác đã phải chịu.
Cuối cùng Sanh Côn bị ép khô, linh hồn bị cắn xé vạn phần không thể siêu thoát.
Lúc này vì linh hồn của Minh còn yếu, điểm chỉ số tinh thần có khoảng 252 cho nên linh hồn bóng tối không thể nhập vào lâu hơn được. Hắn gục xuống, nằm bên cạnh Thanh Hương.
Momo và Lala lúc này hoảng sợ, quây quần bên chủ nhân, cố gắng gọi thế nào đi nữa thì Thanh Hương lẫn Minh vẫn không chịu dậy.
Mấy con Kim Mao Tê ngửi mùi, bắt đầu kéo đến. Lúc này Momo và Lala phối với nhau, vừa chiến đấu vừa bảo vệ chủ nhân.
Quác! Quác!
Nhum! Nhum!
…..
Phía bên kia, Chúc Cơ cùng Ngọc Vũ và các thành viên Hắc Hoả Bang cố gắng chạy sâu vào bên trong, cố gắng câu giờ theo kế hoạch của Minh và Thanh Hương. Sau khi họ tiêu diệt một nhóm sẽ nhanh chóng đuổi kịp hỗ trợ Chúc Cơ.
“Đại sư tỷ, chúng ta phải đi bao xa nữa?” Ngọc Vũ thật thà nói.
“Cứ đi đi, càng kéo dài thời gian càng tốt.” Chúc Cơ mặt nghiêm nghị nói, trực giác vẫn đề phòng xung quanh.
“Nhưng nếu đi nữa rất có thể sẽ gặp phải quái vật. Nếu như anh Minh không đến kịp thì….”
“Vậy nên chúng ta phải nhanh chóng tập trung, né bọn Kim Mao Tê hết sức nhất có thể.”
“Vâng ạ. Mọi người xếp thành hàng theo sát nhau.”
Đám Hoả Điểu lúc này cũng nghe lời, chúng khép cánh lại, sau đó đi thật đều đặn.
Bỗng nhiên trực giác của Chúc Cơ khẽ động, cảm nhận nguy hiểm, cô liền chạy xuống phía sau, hai tay chụm lại tạo thành một khiên chắn Hoả Hệ.
Bùm!
Tia Laser lôi điện từ xa bắn tới, phần rìa lôi điện va chạm mặt đất khiến cho mặt đất đen xì, có chỗ còn bị đánh cho thủng xuống.
Chúc Cơ thành công ngăn chặn được đòn công kích của La Thiết, nhưng mấy con Hoả Điểu xấu số phía sau lại không thể tránh được, chúng bị cắt phăng ra như miếng thịt nạt bị dao cắt.
“Thế nào mà chúng lại đuổi theo nhanh đến vậy?” Chúc Cơ mặt nhăn nhó nói.
La Thiết đằng này khịt khịt cái mũi, ngón tay cái quẹt lấy lưỡi, cười khặc khặc nói.
“Ô, hoá ra là Chúc Cơ ở đây cơ đấy.”
Dựa vào cái mũi thính của mình, La Thiết đã mau chóng bắt kịp Chúc Cơ khiến cho cô ấy không thể lường trước.
Biết lần này lành ít dữ nhiều, đám người Hắc Hoả Bang có chút sợ hãi. Chưa kể còn đối mặt với tên điên La Thiết này nữa….
“Tụi bay giết chết mấy đứa kia đi, để con nhỏ Chúc Cơ cho tao. Khặc Khặc.”
“Vâng ạ.”
Nghe La Thiết nói mấy đứa trong bang Chung Cực mừng hết lớn. Đánh mấy đám Hắc Hoả Bang còn dễ chứ đánh với Chúc Cơ thì chúng không dám lên trước.
Hai bên lao vào tấn công, bầy Hoả Điều cùng với nhóm người Hắc Hoả Bang đã gần như tạo nên sự cân bằng về chiến lực…. Nhưng cũng chỉ là gần như mà thôi, cuộc chiến dần dần nghiêng về chung cực bang.
Chúc Cơ lao lên áp sát La Thiết, hai tay lấp đầy quyền ấn, ngọn lửa bốc lên hừng hực.
La Thiết đứng từ xa bắn những tia Pháo Điện khủng khiếp đến.
Pháo Điện C!
Pháo điện bao gồm những tia lửa điện mạnh mẽ giống như những quả tên lửa vừa nhanh vừa uy lực, va tới đâu gây ra vụ nổ đến đó.
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!
Chúc Cơ dùng thân pháp nhanh nhẹn của mình dễ dàng né tránh, tuy nhiên vẫn không thể nào áp sát được La Thiết.
Laser Điện Tử!
Từ ngón tay trỏ của La Thiết bắn ra một tia laser to lớn với bán kính tia điện bằng một quả bóng. Tia điện bắn tới với tốc độ chớp nhoáng khiến cho Chúc Cơ chỉ biết phòng thủ!!!
Hoả Ấn!
Bùm!!!
Chúc Cơ bị đẩy lùi vài mét. May mắn vũ khí của cô là găng tay, cho nên có thể chống đỡ mà không bị hư hại gì, tuy nhiên thể lực cũng bị hao tổn ít nhiều.