Người Chồng Yêu Tinh

Chương 30



Úc Linh không biết hai người đàn ông dưới lầu nói gì chắc không muốn người khác biết, cô cũng không hứng muốn biết, tuy biết hai người này có thể bắt quỷ hàng yêu gì gì đó, nhưng nói thật với những loại sinh vật phi nhân loại đó, cô vẫn ôm thái độ như cũ là cung kính cách thật xa.

Hơn nữa trong câu nói của Mễ Thiên Sư, cô xác nhận lại lần nữa thế giới này không phải thế giới khoa học, có yêu ma quỷ quái gì đó thì không phải là đồ vật khoa học nguy hiểm nữa. Đã có những đồ vật không khoa học này, vì tính ổn định thế giới, dĩ nhiên sẽ có một số người tương ứng với nghề nghiệp đúng lúc sinh ra, còn biết được có một bộ phận nhân sĩ của chính phủ giao tiếp trực tiếp với những thứ phi nhân loại này rồi thì cô cũng không thấy lạ nữa.

Sau khi cởi hết quần áo, cô đứng ở trước gương trong phòng tắm, lúc đầu thì nhìn thoáng qua cánh tay băng bó, sau đó ánh mắt chuyển tới chỗ ngực, chỉ có một vòng ửng đỏ nhàn nhạt. Đưa tay ra sau lưng sờ soạng, có hơi đau, nghĩ đến lúc đó lưng đập mạnh vào đường đi, chỉ sợ phía trên đã bầm tím, ngày mai chắc sẽ chịu khổ rồi.

Do trên người có thương tích, cô tắm nhanh hơn ngày thường, cuối cùng cũng tắm xong. Đợi lúc cô vuốt ngực đau mở cửa ra, suýt nữa thì đụng phải người đứng ở cửa. Sau đó cô lại được bế kiểu công chúa.

Úc Linh với cái bế công chúa cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng vì cô từ lúc phát dục dậy thì chính là một mỹ nữ cao thon dậy thì nhanh nhất trong các bạn đồng lứa, thậm chí mỗi một thời gian có thể ngạo nghễ nhất trong đại đa số nam nhân, cái ôm công chúa này cô vô duyên không có. Mỗi lần tới giờ thể dục, thân thể nữ sinh khác thì khó chịu nằm uể oải, sau đó sẽ có nam sinh tới bế vào phòng y tế, còn cô mệt mỏi nằm vật xuống thì cũng chỉ được người ta một trái một phải dìu đi phòng y tế mà thôi.

Đây là khác nhau. Nhưng trong mấy ngày nay, cô được người này bế kiểu công chúa mấy lần, trong lúc bất giác cảm thấy khó khó nói hết nên lời. Hề Từ ôm cô đến bên giường, bên cạnh đã chuẩn bị đầy đủ thuốc thang cùng băng gạc và những thứ linh tinh khác.

Anh cẩn thận gỡ băng vải trên cánh tay cô xuống. Tuy vừa rồi lúc tắm úc Linh đã rất chú ý rồi, nhưng một phần băng vải vẫn bị ướt, Hề Từ thấy thế nói ngay, "Lần sau em tắm anh sẽ giúp em vậy, miệng vết thương mà dính nước thì không tốt đâu"

Úc Linh, "..."

Cô trầm mặc rồi dùng thần sắc như bảo, "Để sau" nhìn anh, xem rốt cuộc anh có phản ứng gì với lời mình vừa nói, cô vẫn không đỏ mặt, anh đã đỏ rồi, như một cậu bé xấu hổ thẹn thùng, yên lặng xử lý lại vết thương cho cô lần nữa.

Úc Linh không kìm được lại nhìn anh mấy lần trong lòng khá vui.

Sau khi băng bó xong, rốt cuộc Úc Linh cũng thấy rõ vết thương trên cánh tay mình, thoạt nhìn như bị móng vuốt của con thú, có ba vệt hồng đã trở nên trắng nhợt, thấy ghê người, khiến cô không kìm được rời mắt đi.

Thuốc bôi lên có một mùi thơm đến lạ lùng, miệng vết thương vẫn đau nhức bỗng có cảm giác như được một luồng mát lạnh xua tan khá nhiều, khiến sắc mặt cô cũng hòa hoãn đi, trong lòng bất giác thấy tin tưởng thuốc gia truyền của Hề gia không chút nghi ngờ. Cô có thể khẳng định, hiệu quả của thuốc bán bên ngoài tuyệt đối không bằng.

"tổ tiên anh làm nghề y sao?' Úc Linh hỏi.

Hề Từng ngừng lại, sắc mặt tự nhiên nói, "Cũng không coi là thế, chỉ thấy hứng thú với ít hoa cỏ là được. Em biết đo, quê anh là ở thôn Sơn Hà, cách thôn Ô Mạc mấy núi, trong núi có rất nhiều loại cây thuốc, nếu thâm nhập sâu hơn chút, còn có thể tìm được một ít bảo bối hiếm có. Thuốc này chỉ là loại thuốc có hiệu quả cầm máu cực tốt trong núi thôi, người trong thôn ai cũng biết cái này hết"

Sau khi kết hôn cùng anh, Úc Linh cũng biết chút ít về anh.

Nghe nói quê anh ở thôn Hà Sơn, quả thật cũng cách thôn Ô Mạc mấy quả núi, cũng là một nơi có núi non như thôn Ô Mạc, ở đó còn cách xa bên ngoài hơn cả thôn Ô Mạc, có rất ít người bên ngoài tới. Lúc còn nhỏ Hề Từ ở trong thôn, sau đó anh lại ra huyện thành và thành phố Y mua nhà, tiếc là cha mẹ mất sớm, còn chưa lớn thì anh đã được chú trong nhà ở cạnh nhận nuôi, sau khi tốt nghiệp cao trung thì trở về quê nhà, thường xuyên chạy từ huyện thành đến thành phố, công tác trước mắt là nhân viên chuyển phát nhanh.

Hề Từ trong mắt cô như một loại đồ vật đáng quý vậy, có một tay nghề làm thuốc gia truyền, quả thật không thể kém ai.

Có thể biểu hiện của cô quá rõ, mặt Hề Từ càng đỏ hơn, nói với cô, "Trên lưng em còn vết thương nữa, cứ nằm sấp xuống, anh dùng tinh du xoa bóp cho em chút, ngày mai đỡ để em khó chịu".

Úc Linh nhìn anh một lát, rồi chậm rãi ghé lên giường, vén áo ngủ lên. Vào thời điểm cô không nhìn thấy, ánh mắt anh trở nên nóng rực lạ thường, nhưng chỉ khi nhìn thấy trên làn da trắng như tuyết kia có một mảng bầm tím lớn, thần sắc đột nhiên khó coi hẳn lên.

"Hề Từ?" Cô thấy lạ gọi một câu, quay đầu nhìn lại thấy sắc mặt anh trở nên nghiêm túc, hơi ngơ ngác hỏi, "Nặng lắm à?"

"Ừ, đợi lát nữa anh sẽ nhẹ tay thôi" Anh nhìn cô mỉm cười dỗ.

Úc Linh đáp ừ một câu, dù hơi xấu hổ nhưng do bất tiện nên vẫn cởi áo ngủ ra, chôn mặt trong chăn.

Lúc bôi tinh du lên lưng, cảm giác đau đớn bắt đầu lan tràn, cô đau tới mức khó thở, cắn chặt môi, thấy thật khó khăn, nhưng không hiểu sao lại thấy loại đau đớn này so với trái tim như bị một gậy đánh mạnh đau hơn, quả thật là gặp phải sư phụ, cô lúc nào cũng sợ đau mà lại cảm thấy không có gì ghê gớm cả...

Cô hơi ngơ ngác, loại thời điểm này là lúc nào nhỉ?

Đau đớn qua đi, một dòng nước ấm áp lan tràn khắp trên da thịt, tuy vẫn còn nóng và rát nhưng cũng đỡ hơn rất nhiều, dần ý thức chậm rãi chìm sâu trong giấc ngủ.

Sau khi xoa bóp vết bầm tím trên lưng cho cô xong, Hề Từ phát hiện ra cô ngủ rồi thì đi rửa tay, sau đó cẩn thận mặc quần áo cho cô, đắp chăn cho cô, anh ngồi bên mép giường nhìn cô qua ánh đền tiết kiệm một lúc rồi đứng dậy đi ra cửa.

Mễ Thiên Sư tội nghiệp ngồi ở sô pha đợi anh. Thấy anh rốt cuộc cũng xuống, đầu tiên Mễ Thiên Sư dùng ánh mắt kỳ dị nhìn anh, trong đầu cũng không rõ là đang nghĩ tới tình tiết quỷ dị gì, nhưng sau khi lướt mắt nhìn Hề Từ một lượt, anh ta lập tức đứng đắn hẳn, nói ngay, "Hề lão đại, vừa rồi tôi nghĩ thấy chuyện kết hôn của anh chỉ sợ khiến những người đó chú ý thôi, rốt cuộc anh và vị Giang tiểu thư kia chính là người yêu có thù lớn mà..."

"thì tính sao?" Hề Từ vẫn câu nói cũ kia, "Đây cũng chẳng phải là chuyện lớn gì"

Đại ca à, sao không phải chuyện lớn gì chứ?Nếu không phải chuyện lớn, thì từ xưa đến nay cũng sẽ không có nhiều người yêu yêu đều bị cắt đứt đâu. Chỉ là nghĩ tới tính cách Hề Từ, quả thật như không phải chuyện lớn thật...

Mễ Thiên Sư đành gác chuyện này sang một bên, nói vào chuyện chính, 'Hề lão đại, để tôi ở lại mấy ngày đi, tốt xấu gì cũng đợi tôi làm rõ tình hình ở quốc lộ Bàn Sơn kia rồi hẵng nói. Đúng rồi, anh đã đi xem qua chưa?"

"Chưa" Hề Từ đáp lại dứt khoát.

Mễ Thiên Sư liền biết mấy ngày nay anh vội vàng kết hôn rồi chăm sóc vợ, sao có thể tự mình đi xem cho được? tuy biết thế, vẫn lại ôm ảo tưởng, tiếc là vọng tưởng thuyền nhỏ nói trôi thì trôi, anh ta ngoài thở dài ra thì lại tiếp tục hăng hái hỏi tiếp, "Được rồi, tôi biết tôi lại phải làm việc khổ sở rồi. Vết Thương của anh... Khi nào mới khỏi thế?"

"Chắc nửa tháng nữa mới khỏi"

Mễ Thiên Sư nhíu mày nghi hoặc hỏi, "Chắc không lâu vậy đâu chứ, chẳng lẽ lúc ấy ở mộ núi hoang, chúng ta bị nguyền rủa sao?"

Hề Từ, "... Không phải, anh không cần xen vào"

Mễ Thiên Sư cũng là vì quan tâm bạn bè, vết thương anh cũng đã lâu như thế vẫn còn chưa khỏi, sao mặc kệ được? Đột nhiên anh ta nghĩ tới người trên lầu, nhớ tới một ít ghi chú của tổ tiên Mễ gia để lại, lập tức không tưởng tượng nổi hỏi, "Chẳng lẽ lúc anh vẫn còn chưa lành lại làm ra cái gì à?"

Hề Từ không thèm để ý tới, vào trong thư phòng lấy một hộp nhỏ màu đen ra đưa cho anh ta.Mễ Thiên sư hơi nghi hoặc, mở ra vừa thấy, phát hiện ra hai quả cầu nhỏ đen trắng, nếu anh ta không nhìn nhầm, thì đây hẳn là pháp bảo được xếp hạn thứ tám song cầu Âm Dương đi? Hề Triển Vương có được thứ này khiến Mễ Thiên Sư lại chấn kinh lần nữa.

"Anh kiếp trước chắc chắc là cứu vớt địa cầu rồi, vì thế kiếp này mới có thể thăng cấp thành người của trời có liên tiếp kỳ ngộ vậy" Mễ Thiên Sư nói đầy kích động.

"Tự đưa tới cửa thôi, thứ này trong tay mọt người tự xưng là Từ đại sư" HỀ Từ đem chuyện nửa tháng trước ở thôn Ô Mạc ra nói.

"Đại sư Từ? Chưa từng nghe tới nhân vật này bao giờ, nhất định là một đại sư xuất thân từ tam lưu mà ra thôi" Mễ Thiên Sư chẳng chút khách sáo cười nhạo bảo, hiện giờ huyền môn tổng cộng có chín cửa, ngoài lão gia hỏa đã xuất thế ra, tuổi trẻ bài trừ dốc lòng học tập, đại đa số đều trực thuộc Chính phủ, có thành viên nào Mễ Thiên Sư đều rõ cả, nhưng chưa từng nghe nói tới tên một nam nhân trung niên họ Từ nào.

Thấy anh ta cao hứng với song cầu Âm Dương kia, Hề Từ nói, "Đây không phải đưa cho anh, là tạm thuê dùng anh, tiền thuê là để giúp tra người đứng đằng sau đại sư Từ"

Mễ Thiên Sư cười ha ha nói, "Tôi biết ngay Hề lão đại là người tốt mà... Không yêu tốt mà. Vậy thì đa tạ, chuyện này cứ để tôi lo đi"

Vùng Thôn Ô Mạc chính là địa bàn Hề Triển Vương và Chính phủ trải qua hiệp thương phân cấp mà có, ở đó khắp nơi đều là yêu, bất kể là thành tinh hay chưa thành tinh, quả thật đi mười bước là gặp một con, chỉ cần cảm kích, người ta không dại gì mà đâm đường vào đó. Ai ngờ hiện giờ thế mà có kẻ không có mắt đánh chủ ý tới đó, bất kể sau lưng họ là ai, Mễ Thiên Sư đều cảm thấy những kẻ đó cách ngày chết không xa rồi.

Hôm sau, sau khi Úc Linh dậy, phát hiện trừ cánh ta có hơi ngưa ngứa ra thì cả người cũng không thấy có gì khác thường cả, di chứng vết thương bị đâm sau lưng cũng gần như không có, khẳng định tay nghề thuốc của Hề Từ tốt.

Sau khi rửa mặt xong, cô nghĩ ngợi chọn cho mình bộ váy không tay, bên ngoài khoác áo chẽn, giấu cánh tay bị thương bên trong. Cô không muốn để bà ngoại phải lo.

Sau khi thu xếp tốt cho mình xong, Úc Linh bước xuống lầu, thì đã nhìn thấy trong viện Mễ Thiên Sư mặc bộ áo choàng dài cổ, tay cầm kiếm gỗ đào, đứng ngơ ngác.

"Ôi, chào người đẹp, chào buổi sáng" Mễ Thiên Sư vừa luyện kiếm vừa cười nói với cô, khuôn mặt tươi cười còn sáng lạn hơn cả ánh mặt trời, khiến cho khuôn mặt kia tuy dài bình thường nhưng lại có mị lực khó tả mười phần.

Úc Linh, "...Chào"

Con Anh Vũ Kim Cương nói vẻ ghét bỏ, "Anh ở trong nhà người khác không thu mình lại tý nào sao?"

Mễ Thiên Sư thu chiêu lưu loắt, rốt cuộc cũng thu kiếm gỗ đào lại, nói, "thơm quá rốt cuộc được ăn sáng rồi. Hề lão đại ở nhà thật sự là một người đàn ông chuẩn, chẳng uổng công tôi đây tiếp nhận nhiệm vụ chạy tới ăn ké"

Con Anh Vũ Kim Cương thấy da mặt anh ta dày thế, bỗng chốc giận dữ, bay đến trên đầu anh ta mổ rối tóc lên, khiến Mễ Thiên Sư ôm đầu nhảy như chuột.

Ánh mắt Úc Linh nhìn một người một chim nhảy nhót kỳ lạ, trong lòng cảm thán hôm nay náo nhiệt thật sự.

Bữa sáng vẫn phong phú như thế, có bánh bao tươi ngon, bánh cuốn tứa nước miếng, thịt cháo cá, còn có mấy thứ ăn cùng cháo mới lạ nữa, để trên bàn gỗ, dưới anh sáng sớm, quả thật giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy.

Mễ Thiên Sư lấy di động ra chụp mấy tấm liên tục, nói, "Hề lão đại hiền huệ, tôi muốn được làm bạn với anh suốt, để những kẻ khác phải ghen hận vì tôi có một người bạn giỏi giang như thế"

Hề Từ lườm anh ta một cái, Mễ Thiên Sư hoảng sợ vội bịt miệng lại. Nhưng Hề Từ lại không giống như trước ngược lại anh ta mà như một người chồng hiền lành vậy, múc cháo cá cho vợ anh.

Mễ Thiên Sư đột nhiên nghĩ tới không hiểu Hề Triển Vương sẽ ngược anh ta tới chết thế nào, tự dưng không thấy lo lắng nữa mà cảm thấy mình lâng lâng.

Úc Linh cũng cầm điện thoại chụp một ảnh, phát trên Webo, rồi mới ngồi xuống ăn sáng. Sau khi ăn sáng xong, Mễ Thiên Sư thay quần áo trên người, cõng công cụ kiếm cơm trên lưng rồi cùng họ ra cửa.

Do tối qua báo nguyên nhân xe máy bị hỏng, Mễ Thiên Sư đành đưa họ tới bệnh viện trước, rồi mới đi thẳng tới ngoại huyện thành.

"A Từ có bạn tới à?" Bà ngoại tò mò hỏi.

"Đúng vậy, là người mà bà đã gặp qua rồi đó, chính là vị Mễ Thiên Sư mà bà đã gặp tháng trước ở bệnh viện đó ạ"

Hề Từ trả lời lưu loát.

Bà ngoại vừa nghe đột nhiên vỗ đùi một cái, "Ô, là thằng nhóc vốn động viên đi viện vì viêm ruột thừa rồi chiều lại xuất viện đó hả, là một thằng bé rất nhiệt tình"

Nghe đến đó, Úc Linh bất giác nhìn Hề Từ, nhớ lại tình hình ngay lúc đó, đột nhiên cô cảm thấy Mễ Thiên Sư ngày đó không phải bị bệnh, chỉ sợ là trà trộn vào trong viện bắt quỷ thu yêu gì đó thôi. Loại địa phương như bệnh viện này dễ hấp dẫn các loại phi nhân loại trú ngụ, có thấy cũng không thấy lạ.

Úc Linh nghĩ đến đây đột nhiên an tâm hẳn.

Quả nhiên trên thế giới này có loại sinh vật phi nhân loại đáng sợ thế, cũng có người chuyên môn đối phó với chúng, thế giới vẫn rất hài hòa.

Giang cô nương an tâm mở di động lướt Weibo ra, bất ngờ nhìn thấy bữa sáng phát trên đó có rất nhiều người bình luận, ngoài Du Lệ, An Nhi, Triệu Minh Minh và mấy tiểu minh tinh để ý cô ra thì còn có cả ba ba tổng tài của tập đoàn Giang thị và Thiệu Sâm nữa.

Ba ba tổng tài thậm chí còn nhắn lại bên dưới, "Bữa sáng phong phú quá, Linh Linh hẳn là nên ăn nhiều chút, sáng nay ba còn chưa được ăn sáng nữa đây này (ấm ức)"

Úc Linh nhìn bình luận này chằm chằm, cảm thấy chỗ nào đó mà có người nhìn thấy chắc chắn sẽ nghiến răng nghiến lợi ngay, mặc kệ tâm tình rất tốt, cứ tiếp tục xem những người khác nhắn lại, đều không ngoại lệ là những câu nói ăn rất ngon, hỏi cô xem là do ai làm.

Đương nhiên ăn ngon rồi, do chồng cô làm mà. Cô thầm than nhẹ trong lòng, không trả lời bất cứ ai.

Tới chiều, Mễ Thiên Sư mang theo một thân bị thương, chật vật lăn tới bệnh viện.