Người Chồng Yêu

Chương 23



Sau khi rời khỏi Cục Dân Chính, hai vợ chồng mới trở lại bệnh viện. Úc Linh thoạt nhìn vẫn bình tĩnh như cũ, cũng không thấy xúc động hay ngượng ngùng, thấp thỏm lo lắng tới tương lai sau khi mình được gả đi, mà vẫn bình thản như hôm nay thời tiết vẫn đẹp, cô vẫn như ra cửa đi ăn bát cháo vậy.

Còn trong lòng Hề Từ thì ngập tràn vui mừng, có loại vui sướng khó kìm nổi.

Hai người kết bạn đi vào bệnh viện, đi qua có các bác sỹ hộ lý vẫn sôi nổi chào hỏi Úc Linh.

Mấy ngày nay Úc Linh vẫn ở trong viện trông bà ngoại, bác sỹ hộ lý bệnh viện và dì vệ sinh đều biết cô, chủ yếu là do người trông rất xinh đẹp, nên cũng được để ý nhiều hơn, dần dà tất cả mọi người nằm viện đều biết đến một người nhà đẹp, đặc biệt là kiểu người hiếu thuận thế này, rất dễ khiến người ta nảy sinh thương cảm và đồng tình.

Lúc này thấy hai người sánh vai đi cùng nhau, những người đi qua lại đều hơi tò mò.

Úc Linh như không nhìn thấy ánh mắt chung quanh, người khác chào hỏi cô, cô liền lễ phép đáp lại, khách sáo, không cao ngạo, không thân thiết, cả người ngập tràn lãnh đạm bình thản, cũng không dễ gần.

So sánh thì Hề Từ càng khiến người ta có cảm tình hơn, khí chất sạch sẽ ôn nhuận, khuôn mặt tuấn tú ấm áp, đối lập hẳn với Úc Linh, vì thế hai người đi cùng nhau, khiến người ta không kìm được ngắm mấy lần.

Lúc hai người đến phòng bệnh, bà ngoại đang ngồi trên giường xem tivi, dì hộ lý ngồi bên, nhìn thấy họ tiến vào, bà ngoại cũng không kinh ngạc, cười hỏi, “A Từ sao đã tới rồi? Chiều không đi làm à?”

Buổi sáng Hề Từ vừa mới qua thăm bà, bà còn cho là Hề Từ hẳn mai mới tới, không ngờ buổi chiều lại đến, thấy đứa bé này thật có lòng.

Hề Từ nhìn bà cười thẹn thùng, liếc Úc Linh một cái, đang cân nhắc xem nên nói với bà chuyện họ kết hôn thế nào, Úc Linh bên cạnh đã nói dứt khoát, “Bà ơi, chiều chúng cháu đã đi Cục Dân Chính kết hôn rồi, sau này anh ấy chính là cháu rể của bà rồi”

Bà ngoại, “…”

Hề Từ, “…” Có phải là dứt khoát quá mức không nhỉ?

Dì hộ lý như bừng tỉnh hiểu ra, “Ôi, hóa ra là họ có quan hệ này.

Mãi một lúc lâu bà ngoại mới nghi hoặc nói, “…. Bà như nghe nhầm thì phải, A Linh, cháu vừa nói gì thế?”

Úc Linh đơn giản ôm lấy tay Hề Từ, lập lại chuyện vừa rồi, hơn nữa còn đưa cả giấy kết hôn đỏ  ra cho xem nữa. Cả người bà ngoại sững sờ.

Bà không ngờ cháu gái nói có việc đi ra ngoài chút, ai dè chỉ trong buổi chiều khi về đã nói với bà rằng, nó đã kết hôn, hơn nữa đối tượng kết hôn vẫn là nam nhân mới xem mắt ngày hôm qua…

Bà ngoại thấy đầu hơi loạn, nói theo bản năng, ‘Các cháu không phải vừa mới biết nhau sao? Sao thế nào…”

“Chúng cháu biết nhau một tháng rồi, tháng trước không phải đã biết rồi đó sao?” Úc Linh đáp.

“Vậy cũng không nhanh đến mức kết hôn rồi chứ!” Bà ngoại trừng mắt lườm cô một cái, nhìn cháu gái chủ động kéo tay người ta kìa, đâu biết chuyện họ kết hôn hôm nay là do cô chủ động, bất giác thấy đầu lại đau, định nói gì đó nhưng không biết nói gì cho thích hợp, bởi vì hai đứa trẻ này xúc động mà đăng ký kết hôn.

Úc Linh nói càng dứt khoát, “Không phải bà vẫn thích anh ấy sao? Bà thích anh ấy, cháu cũng thích anh ấy, anh ấy lại càng thích cháu nữa, không phải đương nhiên là kết hôn sao ạ? Bà đừng lo, đây là lựa chọn của cháu, cháu thấy anh ấy khá tốt, sau này cũng sẽ vui vẻ thôi ạ”

Bà ngoại, “…”

Bà ngoại bị nháo đến đau cả đầu, bà thích người thanh niên Hề Từ này không tồi, lúc trước còn thấy tiếc vì thân phận họ không xứng, cũng vì tiếc nuối này bà cho rằng con bé và Hề Từ vĩnh viễn không thể bên nhau. Ôm loại tâm tình ấy, lúc chúng lừa người lớn chạy đi đăng ký kết hôn, vẫn luôn cho rằng bọn trẻ không thể nào đột nhiên trở thành cháu rể chồng của cháu gái mình được, chênh lệch lớn như thế, bất giác thấy chưa thích ứng tý nào.

Úc Linh rất biết điều để cho bà ngoại có thời gian thích ứng, cô kéo Hề Từ lại ngồi trên giường, bình thản lôi di động ra bắt đầu chơi trò chơi.

Hề Từ bị thái độ của cô làm cho dở khóc dở cười, nhưng cũng bởi sự dứt khoát của cô, khiến anh thấy thở phào nhẹ nhõm, điều chỉnh sự vui sướng của con tim và cảm giác hạnh phúc lại. Có thể cưới được một cô gái, với anh mà nói quả thật là một chuyện hạnh phúc, dù hiện giờ cô vẫn chưa thật sự thích anh, nhiều nhất chỉ có chút cảm tình thôi, nhưng cái này thì có sao? Chỉ cần sau này họ ở bên nhau, tình cảm chậm rãi bồi dưỡng là được.

“Bà ơi” Hề Từ nói ôn hòa, ‘Bà yên tâm, sau này cháu sẽ cùng với Úc Linh hiếu thuận bà ạ”

Bà ngoại, “…”

Bà ngoại bị hai người trẻ làm cho ngốc luôn, đặc biệt là cháu gái trong cơn xúc động gây ra chuyện xấu mà giờ còn ngồi trên giường bình tĩnh chơi trò chơi được, dành thời gian cho bà thích ứng, nếu không phải cả người mệt mỏi đầu óc choáng váng, bà đã đánh người rồi.

Lại một lát sau, rốt cuộc bà ngoại cũng tiêu hóa xong chuyện này. Không thể không nói sau khi tiêu hóa xong chuyện kết hôn của cháu gái, cảm giác lúc trước càng nhìn Hề Từ càng thấy vừa lòng đã quay lại, so với chuyện sau này Giang gia không biết an bài hôn sự cho cháu gái thế nào, chuyện cháu gái và Hề Từ kết hôn khiến bà dễ chấp nhận hơn.

Sau khi chấp nhận, bà ngoại bắt đầu hỏi dò họ xem chuyện đột nhiên kết hôn là thế nào. Úc Linh tiếp tục chơi di động, rõ ràng ném chuyện này cho Hề Từ.

Hề Từ là một người đàn ông, việc nhân đức không nhường ai mà tự ôm lấy, mỉm cười bảo, ‘Bà ơi, cháu thật tình thích Úc Linh ạ, từ… Từ lần đầu tiên mới gặp mặt, cháu đã thích cô ấy rồi. Hôm trước thím Lục có nói là giới thiệu cho cháu một cô gái, sau khi cháu biết là Úc Linh nên đồng ý ngay. Hôm nay buổi trưa ở viện, cháu chủ động cầu hôn cô ấy trước, cô ấy đồng ý nên..”

Nói đến đây, trên mặt anh hơi đỏ, tuy ý tứ không tốt mấy, nhưng vẫn cố sức để bà ngoại yên tâm, để bà biết rằng, tuy họ nhất thời xúc động kết hôn, lại không phải trò đùa, anh quả thật thích cô.

Bà ngoại không kìm được lại liếc nhìn cháu gái đang chơi điện thoại, lại thấy đau đầu lần nữa, nhưng lời Hề Từ nói khiến bà vô cùng hài lòng.

Đức hạnh của cháu gái này thì khỏi phải nói, chắc chắn là Giang gia giáo dục không tốt nên ảnh hưởng tới tính cách nó, có lúc nào đó thật không thể nói tốt nổi, có lúc xúc động thì cứ như đứa trẻ tùy hứng vậy, từ cái năm nó một mình không mang theo cái gì, chạy một mạch về thôn thì biết ngay. Là người lớn, bất kể đứa trẻ trong nhà mình thế nào, đều hy vọng người khác cũng cảm thấy tốt. Hề Từ có tâm ý với cháu gái, nói vậy là sẽ đối tốt với nó.

Là trưởng bối, không phải là nên trông cậy vào bọn nhỏ sống tốt hay sao?

Hề Từ tồn tại quả nhiên là khắc với phụ nữ có tuổi, người già cả, bà ngoại nhanh chóng tiếp nhận chuyện họ kết hôn rồi. Úc Linh nhìn thoáng qua hai người trò chuyện vui vẻ, nghĩ không cần nháo loạn lên thật tốt.

Mãi cho tới khi trời dần tối, bà ngoại đột nhiên nhớ ra gì đó, đang múc nước cho cháu gái rửa mặt thì nói, “Hôm nay các cháu kết hôn, đêm nay cháu đi nhà Hề Từ đi, không cần cháu ở lại trông tối nữa. Vợ chồng ngày đầu tiên kết hôn không ở cùng nhau rất xui đó”

Úc Linh, “…”

Hề Từ cùng nhìn qua. Úc Linh nhìn mắt Hề Từ, nói chậm rãi, ‘Bà ơi, hiện  giờ là thời đại nào rồi, đừng có mê tín nữa đi ạ”

“Nói ngốc gì thế?” Bà ngoại lườm cô, với chuyện này không nhường tý nào, đây chính là quan hệ hạnh phúc cả đời của cháu gái, qua loa không được.

Người già mà cố chấp thì trẻ con càng khó chơi, đặc biệt là bà ngoại đã sống hơn nửa đời ở trong thôn rồi, người nhà quê kiêng kỵ nhiều thứ, trừ phi là thiên tai, nếu không cực chẳng đã cũng không chủ động đi xúc phạm tới phong tục quy củ linh tinh gì. Hiện giờ cháu gái đã kết hôn, bà ngoại hy vọng họ cả đời bình an hạnh phúc, hạnh phúc mãi mãi, dĩ nhiên không chịu thỏa hiệp rồi.

Quy củ trong thôn, sau khi đăng ký kết hôn xong, hai vợ chồng phải ở cùng nhau, nếu không ở cùng nhau, hôn nhân sau này sẽ có vấn đề.

Úc Linh thấy bà cương quyết, biết đêm nay chẳng còn cách nào ở lại đây nữa. cô nghĩ ngợi, bảo, ‘Vậy thế này đi ạ, chúng cháu ở trông bà một lát, đợi tối nay mới đi ạ”

Bà ngoại miễn cưỡng đồng ý. Hề Từ dĩ nhiên cũng ở lại với Úc Linh, là người chồng mới nhậm chức cháu rể của bà, lúc này trời đất bao la đều không lớn bằng hai người này, có chuyện gì cũng dẹp sang một bên, đợi tối mới đưa bà xã về nhà mới nói.

Sau khi giúp bà tắm rửa sạch sẽ, lúc Úc Linh đi đổ nước, đứng ở trong nhà vệ sinh nhìn vào gương, tay cô run chút, rất trấn tĩnh rửa sạch chậu, chụp lấy đồ vật trên tường.

Đồ vật kia nổi giận đùng đùng gầm lên một tiếng, rõ ràng bị hành động của cô làm cho tức giận, nhào tới, quỳ rạp xuống kéo lấy chân cô.

Úc Linh có cảm giác như chân đột nhiên bị treo đồ vật nặng nghìn cân gì đó, vốn cô không đứng dậy nổi. cô run lập cập, cố gắng trấn tĩnh, cố sức nhấc chân lên, song vẫn không nhấc lên nổi.

Lúc này giọng Hề Từ chợt vang lên, “Úc Linh, có sao không?”

Giọng nói kia vừa dứt, Hề Từ đã đi tới, trên mặt mang theo nụ cười tươi rói ôn hòa, thong dong đáng tin cậy. Nhưng Úc Linh lại cảm giác được lúc Hề Từ đến, con quái vật túm chân cô bỗng dưng sợ hãi hẳn lên, tiếp đó chẳng rõ là vô tình hay cố ý, Hề Từ đi tới, một tay ôm lấy eo cô, còn một chân thì dẫm lên đúng lúc dẫm lên người con quái vật trên mặt đất. Con quái vật kêu thảm thiết rụt móng vuốt lại.