Trên đường quốc lộ, chiếc xe tải lao nhanh như bay, phần tóc trước trán của Cao Nhiễm bị gió thổi về phía sau lộn xộn.
Cô ngẩng đầu lên, trong đáy mắt cảnh vật dọc đường hiện lên, toàn bộ đều là màu xanh đậm nhạt.
Trên đồng cỏ, các loài hoa dại đầy màu sắc cao thấp xen kẽ, đưa mắt nhìn ra xa, có thể thấy dòng suối lấp lánh ánh bạc chảy uốn lượn. Ở nơi xa hơn, hình bóng những ngọn núi màu tím dày đặt.
Giữa khung cảnh bao la màu xanh lá, đường nét gương mặt của người đàn ông càng trở nên đặt biệt sắc sảo gợi cảm. Tay trái cầm vô lăng, tay phải đặt trên cần số. Cổ tay áo sơ mi màu xanh mực được xắn lên, để lộ những cơ bắp săn chắc của khuỷu tay và cổ tay, tràn đầy sức mạnh.
Cao Nhiễm say mê dáng điệu ( hình dáng điệu bộ) lúc anh đang lái xe tải, vẻ mặt nghiêm túc tập trung, nhưng tư thế lại rất thoải mái và thả lỏng. Giống như anh đang cưỡi ngựa trên thảo nguyên, uyển chuyển và không bị gò bó.
"Cô Cách Căn cho." miếng nãi ngật đáp được lăn giữa các ngón tay mềm mại của người phụ nữ, rồi được đưa lên môi của anh.
Giọng nói không giống như những nữ minh tinh, mềm mại êm ái như đắm chìm trong mây khói của Giang Nam. Cũng không giống sự mạnh mẽ của người phụ nữ Mông Cổ, đã tắm mình trong cát vàng gió lớn thời gian dài. Chỉ là vừa phải ngọt ngào thanh mát, giống như là giọt sương ban mai óng ánh đọng trên đám cỏ lác tiêm.
Anh hơi nghiêng đầu, tay cô đã đưa lên khóe miệng anh.
"Không ăn à?" Có một chút ý tứ làm nũng.
Anh cúi đầu, ma xui quỷ khiến cắn lấy viên nãi ngật đáp, vị sữa chua chua mặn mặn nồng đậm tràn đầy trong miệng, thức ăn đã ăn từ nhỏ tới lớn, hôm nay lại có chút khác biệt.
Khoé môi của Cao Nhiễm cong lên thành một nụ cười nhạt, nhìn những viên nãi ngật đáp trong chiếc túi vải nhỏ.
Cô đã đọc qua trong sách du lịch, người Mông Cổ gọi thực phẩm từ sữa là thức ăn trắng, tiếng Mông Cổ gọi là Tra Cán Y Đức, có nghĩa là thức ăn tinh khiết và thiêng liêng.
"Anh thích ăn Tra Cán Y Đức??"
"Ừm."
Tề Nghị nhỏ giọng đáp lại, phải mất một lúc lâu sau anh mới nhận ra rằng mình đã phá lệ cùng cô ấy trò chuyện.
Chạy gần ba tiếng đồng hồ, xe tải lái vào một thị trấn nhỏ không mấy phồn hoa. Thời tiết oi bức, trên đường cũng ít người đi bộ.
Người đàn ông đậu xe bên đường, đưa mắt nhìn cô hỏi: " Muốn ăn cái gì?"
Đã qua giờ cơm trưa, nếu chỉ có một mình anh nhất định sẽ không ăn. Nhưng bởi vì có cô ở đây, liền đến khu phố thương mại tìm chỗ ăn uống.
Cửa hàng có biển hiệu sọc xanh đậm, trên dưới đều khắc chữ Mông Cổ và Trung Quốc màu trắng.
Cao Nhiễm không hiểu "Mạnh Căn Sở Lỗ" trên bảng hiệu cửa hàng có nghĩa là gì. Vì thế cô ấy phải dựa vào mấy ký tự nhỏ "Cửa hàng bánh kẹo" được viết dọc ở phía bên phải, để ra hiệu cho người đàn ông ăn ở quán này.
Vào buổi chiều, quang ảnh loang lỗ màu vàng, hai cánh kính mờ màu xám nhỏ hẹp, một cái mở, một cái đóng. Ngay cửa có một số chậu xếp chồng lên nhau, bên trong có ngâm quả quất tươi với nấm mộc nhỉ đen trên núi cao.
Đi vào trong cửa hàng, chỉ có năm sáu cái bàn vuông, và những ông lão người Ngạc Luân Xuân* mang Mật Đáp Cáp uống đến say mèm, mặt đỏ bừng, thở hổn hển, nheo mắt nhìn họ.
—————-————♥️—-—————-——
Theo wikipedia
Ngạc Luân Xuân: Người Oroqen (giản thể: 鄂伦春族; phồn thể: 鄂倫春族; bính âm: Èlúnchūn zú, Hán Việt: Ngạc Luân Xuân tộc; Tiếng Mông Cổ: Orčun; cũng được phát âm là Orochen hay Orochon) là một dân tộc tại miền bắc Trung Quốc. Đây là một trong 56 dân tộc được công nhận chính thức tại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Theo thống kê năm 2000, 44,54% người Oroqen sống tại Nội Mông và 51,52% sống dọc theo Sông Hắc Long Giang (Sông Amur) thuộc tỉnh Hắc Long Giang. Kỳ tự trị Oroqen nằm tại Nội Mông.
Do Katcat edit có thể coi chính chủ tại fb katcat- edit theo đam mê
—————-————♥️—-—————-——
Thức ăn thừa của người khách gần tường rơi vãi từ trên bàn xuống đất, vẫn không thấy bà chủ đến thu dọn.
Tề Nghị nhíu mày, anh nghĩ rằng một "thiên kim tiểu thư" từ thành phố lớn tới đây, nhất định sẽ không hài lòng, ai ngờ cô lại dễ dàng chấp nhận. Tự mình kiếm bàn trống để ngồi, rồi ngẩng đầu nghiêm túc coi từng cái thực đơn dán trên tường.