Bạch Yên tức giận nhưng vẫn tỏ vẻ ra bình tĩnh hất tay Mộng Cầm đang níu chiếc váy của cô giọng mỉa mai nói.
Bạch Yên: Đắt hay không đắt thì người như cô không động vào được đâu.
Mộng Cầm giận tím người, những hành vi dần mất kiểm soát, cô ta cầm ly rượu đặt trên bàn hắt thẳng vào người Bạch Yên lớn giọng nói.
Mộng Cầm: Người như tôi là như thế nào hả? Ây zô~ mà tôi xin lỗi lỡ làm đổ rượu lên người chị nha, chắc chị không có tiền đền chiếc đầm này đâu nhỉ.
Mộng Cầm vừa nói vừa móc tiền trong bóp lấy ra mấy tờ tiền tệ cầm trên tay giọng chua ngoa chế giễu cô.
Mộng Cầm: Tiền này coi như là tiền giặt ủi tôi cho chị đi, chứ như chị thì lấy tiền đâu ra đền nổi bộ này.
Mọi người xung quanh nghe tiếng hai bên cải vã mà vây quanh, người này nói người kia nói đan xen tiếng với nhau. Dù Bạch Yên không biết họ đang nói gì nhưng vẫn thấp thoáng thấy họ giương mắt khinh thường cô còn có ánh mắt của mọi người cứ đổ dồn lên cô. Một người trong số họ bước ra giọng điệu khoét lên trái tim cô.
- A, đây không phải người đi chung với Vương tổng sao, nhìn bộ dạng này chắc leo lên giường Vương tổng rồi. Thật đáng thương nha.
Một Mộng Cầm ăn nói xằng bậy cô không thèm để ý nhưng thêm miệng nói thì cô lại càng không chịu đựng được được. Cô nhếch miệng cười rồi nói lớn.
Bạch Yên: Như nhau cả thôi.
Nói xong cô rút giấy lau tay trên bàn lau nhẹ những giọt rượu đang dính trên người cô, vừa có ý định bỏ đi thì Mộng Cầm lớn giọng nói.
Mộng Cầm: Chị không cầm tiền sao?
Bạch Yên khựng lại quay lưng liếc Mộng Cầm một cái rồi thong thả nói.
Bạch Yên: Cô nghĩ tôi thiếu thốn đến nỗi phải cần cô bố thí mấy tờ tiền lẻ này sao? Mấy tờ tiền của cô chỉ bằng một cọng chỉ trên chiếc đầm này cô lo nổi sao?
Mộng Cầm cứng họng, giận quá hóa thẹn không thèm nhìn mặt mũi ai dơ tay lên tính đánh Bạch Yên thì sau lưng cô đã có một bàn tay nắm chặt cổ tay cô rồi hất nhẹ cô, nhưng lực của anh cũng đủ mạnh khiến cô ta chao đảo. Giọng Mộng Cầm gào thét.
Mộng Cầm: Là ai?
Bạch Yên ngước mắt lên nhìn thì đã liền nhận ra học trưởng là người khóa trên năm cấp 3 của cô. Bạch Yên cúi nhẹ người chào cũng như lời cảm ơn anh lúc nãy đã giúp cô.
Bạch Yên: Học trưởng Hà, cảm ơn anh nha.
Mộng Cầm dựa người vào cái tên đi theo cô lúc nãy, hắn chỉ là một giám đốc của công ty nào đó mà chẳng ai biết. Lớn giọng nói.
Mộng Cầm: Các người dám bắt nạt tôi, anh à em bị người ta ức hiếp kìa. Cái tên đi cùng Mộng Cầm nhìn một phát biết ngay là Hà tổng, là người anh không thể đắc tội anh run run hất tay Mộng Cầm.
- Cô đừng có làm càn nữa.
Mộng Cầm bất ngờ vì anh ta không chịu bênh mình.
Mộng Cầm: Không phải anh chức lớn sao, mấy người này anh xử lý được đúng không.
Càng nói anh ta càng hóa thẹn, không dám đắc tội với ai liền mạnh tay vung Mộng Cầm ra rồi bỏ chạy. Còn mình cô quê chề giữa đám đông, giờ đây cô lại như con chuột chẳng nói lên được lời nào, thẹn quá cô cũng chạy ngay đi.
Hà Dĩ Khiêm bước đến phía Bạch Yên giọng ấm áp nói.
Dĩ Khiêm: Lâu quá không gặp em.
Mộng Cầm có chút ngại ngùng, để tay sau lưng có chút khép nép nói.
Bạch Yên: Dạ lâu quá rồi.
Chưa kịp nói hết câu thì Lập Tân mặt nặng mày nhẹ bước nhanh đến, anh tức giận vì người cô dính vết dơ thêm người đàn ông đứng trước mặt cô với khoảng cách khá gần. Anh chồm tay kéo cô lại.
Lập Tân: Có chuyện sao không tìm anh.
Nói xong anh giương mắt nhìn Dĩ Khiêm ánh mắt đầy vẻ tình địch. Bạch Yên cũng nhìn ra được liền nói.
Bạch Yên: Em không sao. À đây là học trưởng Hà, còn đây là người yêu của em Lập Tân.
Lập Tân liền thu hồi ánh mắt, vui vẻ và hài lòng khi cô thừa nhận mối quan hệ hai người trước mắt tình địch như vậy. Hà Dĩ Khiêm bất ngờ cũng có chút tiếc nuối nhanh giọng nói.
Dĩ Khiêm: Em có bạn trai rồi sao.
Không khí có chút ngượng ngạo cô gật đầu nhẹ rồi kéo Lập Tân đi.
Bạch Yên: Hẹn gặp lại anh sau, em đi xử lý bộ đồ đây.
Dĩ Khiêm cười gượng nhẹ gật đầu, hai người họ vừa rời đi Dĩ Khiêm liền lộ ra vẻ mặt tiếc nuối đầy buồn bã. Anh thích Bạch Yên từ năm cấp 3 anh luôn tìm mọi cách để tỏ tình cô nhưng đều không có cơ hội, anh tự trách bản thân " lại chậm một bước".