Ngoài xe, gã vệ sĩ đanh mặt vì bị Mục Nghi ngăn cản. Họ cao gần bằng nhau, đang chơi trò đấu mắt, dù cách một lớp cửa kính cũng có thể cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo đang đông cứng lại.
Đúng lúc này, Nghiên Thời Thất kéo cửa sổ xe xuống, trên đường cao tốc không ngừng truyền đến âm thanh rít gào của những chiếc xe chạy vụt qua.
Cô gái luôn đứng phía sau vệ sĩ thấy cửa xe hạ xuống thì lập tức rít lên: “Nghiên Thời Thất, cô ra đây cho tôi!”
Hóa ra là tìm cô!
Đối phương chỉ mặt gọi tên làm cho Nghiên Thời Thất nhíu mày kinh ngạc.
Trong mắt cô lóe lên nét suy ngẫm, cô đang định đứng dậy thì Kiều Mục đã vươn tay ngăn cản, “Em nên ở trên xe, để anh ra xem sao!”
Anh hai Kiều luôn luôn khắc ghi lời dặn dò của Tần Bách Duật!
Dù sao thì mảnh đất trống ở núi Nghi Nam cũng rất quan trọng!
“Nếu như anh Hai không yên tâm thì có thể đi ra cùng em!”
Nghiên Thời Thất không hề có ý định trốn trên xe. Có thể khiến đối phương không màng nguy hiểm đâm vào đuôi xe của cô trên đường cao tốc, cô nhất định phải biết nguyên nhân!
Đôi mắt Kiều Mục trở nên sâu thẫm vì lời cô nói, trong đó còn mang theo ý khen ngợi.
Chí ít thì theo quan sát của anh, Nghiên Thời Thất không hề có ý sợ hãi.
Nghiên Thời Thất mặc sườn xám bước ra khỏi xe, gió đêm se lạnh thổi qua làm tà váy tung bay. Cô vén lọn tóc trên má ra sau tai, bước đi vững vàng, chiếc bóng nghiêng nghiêng kéo dài trên đất phản chiếu dáng vẻ nhanh nhẹn của cô. Khi đi đến trước mặt cô gái kia, cô ung dung lên tiếng: “Cô đây tìm tôi?”
Dường như đối phương không ngờ rằng Nghiên Thời Thất lại xuất hiện nhanh như vậy.
Trước khi Nghiên Thời Thất xuống xe, nếu nói cô ta là quý cô kiêu căng khinh người thì giờ phút này, đứng trước mặt Nghiên Thời Thất mặc sườn xám tao nhã, cô ta chẳng khác nào một hầu gái ngạo mạn, vô lễ.
Dù là cách ăn mặc hay khí chất đoan trang thì chẳng hiểu sao, cô ta đều có ảo giác mình bị đè bẹp.
Dung mạo của cô ta không tồi, đôi mắt hẹp dài hơi xếch, gương mặt căng tròn vẫn còn sót lại nét ngây thơ, thế nhưng vẻ đẹp lại bị sự kiêu kỳ phá hủy.
Cô ta cố đè nén sự hoảng hốt, lùi về phía sau một bước, muốn nhìn thẳng vào Nghiên Thời Thất. Mặt cô ta vẫn vênh váo như cũ, nói chuyện rất lỗ mãng, “Đúng, tôi tìm cô đấy!”
Cận Yên Nhiên hít một hơi khí lạnh, nghẹn họng thật lâu không nói ra lời.
Nhìn gương mặt đanh lại vì giận của đối phương, khóe môi Nghiên Thời Thất hiện lên ý cười nhạt, cô rút di động, trực tiếp quay số.
Cận Yên Nhiên ở đối diện trông thấy hành động của cô thì lạnh lùng mỉa mai, “Sao thế? Định tìm người đến cứu à?”
Nghiên Thời Thất kề sát di động bên tai, nghe vậy thì liếc cô ta một cái. Có phải cô bé này đã xem quá nhiều phim truyền hình rồi không?
“A lô, thầy Tống à, là tôi đây!”
“...”
“Đúng là đã xảy ra chuyện, bây giờ vị hôn thê của anh đâm vào xe tôi rồi.”
“...”
“Tôi vừa ra khỏi Tuyền Thành, đang đỗ xe ở lề đường gần quốc lộ.”