Dưới sự hối thúc của Kiều Mục, Nghiên Thời Thất tạm biệt Tống Kỳ Ngự rồi lên xe của Tần Bách Duật.
Chiếc xe chuyên dụng được Mục Nghi lái về Lệ Thành.
Đứng trên khu vực đỗ xe khẩn cấp, Tống Kỳ Ngự đưa mắt nhìn dòng xe cộ qua lại. Lúc xoay người, anh ta bỗng nhiên đối mặt với ánh mắt đầy ẩn ý của Tống Kỳ Diệp.
“Để ý người phụ nữ của Tần Bách Duật à?”
Câu nói của Tống Kỳ Diệp quá thẳng thắn, khiến sắc mặt anh ta bỗng nhiên sa sầm.
Ánh mắt Tống Kỳ Ngự u tối, anh ta sải bước quay về hướng chiếc xe Bentley. Lúc đi ngang qua Tống Kỳ Diệp, anh ta nói: “Anh Ba muốn nói gì, muốn làm gì, em không cản, chỉ cần anh gánh nổi hậu quả.”
Đây là cảnh cáo!
Lời cảnh cáo còn thẳng thắn hơn cả câu nói của Tống Kỳ Diệp!
Dứt lời, Tống Kỳ Ngự liếc nhìn anh mình thật lâu. Trong khi Tống Kỳ Diệp đang cảm thấy nặng nề, thì anh ta đã nghiêng người lên xe, để lại một bóng lưng lạnh lùng.
***
Trên đường trở về, Lăng Tử Hoan ngồi trong xe vò đầu bứt tai nghĩ đối sách.
Thỉnh thoảng cô nàng thò đầu ra ngoài cửa xe nhìn chiếc Lincoln phía trước, có vẻ đứng ngồi không yên.
Lúc này, Kiều Mục dựa lưng vào ghế giả vờ ngủ nheo mày mở mắt ra, thấy dáng vẻ hoảng hốt của cô thì cất lời trêu: “Bây giờ biết sợ rồi hả? Lúc nãy cứ trốn trên xe không dám xuất hiện, có phải sợ chú Tư đưa cháu về nhà họ Lăng không?”
Chú Hai, nhìn thấy cháu mình lo lắng sợ sệt như vậy mà còn nói lời chế giễu, lương tâm chú không đau sao?!
Tất nhiên, cô nàng không dám ngang nhiên chất vấn Kiều Mục.
Cô mím môi nhìn Kiều Mục, cố đè nén tâm trạng trong lòng, bò lên lưng ghế sấn đến trước mặt anh ta, giọng đầy vẻ thăm dò nịnh bợ: “Chú Hai, chú nói xem… lúc nãy chú Tư có nhìn thấy cháu không?”
Động tác đột ngột đến gần, hương nước hoa thoang thoảng cùng với đôi mắt to tròn sáng lấp lánh của cô bé đập vào đáy mắt anh ta.
Kiều Mục nghiêng mình, giơ ngón trỏ đẩy trán cô nàng ra, hai chân bắt tréo lười biếng nói: “Trong mắt chú Tư của cháu, chỉ có thể nhìn thấy Nghiên Thời Thất, làm gì có phần của cháu!” WebTru yenOn linez . com
Vậy nghĩa là không nhìn thấy?!
Tâm trạng vô cùng hoảng sợ của Lăng Tử Hoan dần lắng xuống.
Cô nàng đỡ trán, rồi lại tiến đến sát mặt Kiều Mục: “Chú Hai, vậy chú cũng sẽ tiếp tục che giấu giúp cháu, đúng chứ?”
Chỉ cần thống nhất chiến tuyến với chú Hai, cô sẽ không sợ “chết” quá khó coi sau khi mọi chuyện bị bại lộ nữa!
“Che giấu?” Kiều Mục dần kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nghiêng mình, nhìn vẻ mặt đầy mong đợi của cô bé, ánh mắt sâu xa hơn rất nhiều: “Muốn chú giúp cháu?”
Lăng Tử Hoan gật đầu như gà mổ thóc, tay cũng vô thức bấu chặt ống tay áo sơ mi của anh ta: “Ừm ừm, chú Hai, chú sẽ giúp cháu chứ?”
“Vậy thì nói chú nghe xem tại sao không đi học mà làm trợ lý của Nghiên Thời Thất!”
***
Trong khi Lăng Tử Hoan và Kiều Mục đang đấu trí đấu dũng trên xe chuyên dụng thì trên chiếc Lincoln, Nghiên Thời Thất đang dựa vào ghế lái phụ, cụp mắt nhìn mu bàn tay đang được người đàn ông nắm lấy, một mình trầm tư suy nghĩ.
Kĩ thuật lái xe của người đàn ông này rất vững vàng, không khí trong xe vô cùng yên tĩnh và an toàn.
Sau khi chạy được một đoạn, anh nghiêng mắt nhìn Nghiên Thời Thất. Lúc thu lại ánh mắt, anh thấp giọng hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”
Ngón tay Nghiên Thời Thất giãy khỏi lòng bàn tay anh, kéo tay anh để lên vô lăng. Mắt ngước lên như tràn ngập ánh sáo, cô nhoẻn miệng cười: “Em đang nghĩ, lái xe trên đường cao tốc, an toàn vẫn quan trọng nhất!”
Anh tranh thủ liếc cô một cái, thấy cô cười tinh nghịch, không khỏi trêu cô: “Không tin kĩ thuật của anh à?”
“Không phải vậy, là em không tin vào kĩ thuật của người khác!” Nói xong, cô ngồi thẳng người dậy, ánh mắt mang ý cười trôi dạt ra ngoài cửa xe.