Bà Liên nhìn thấy Nghiên Thời Thất che mắt thì đôi môi mấp máy, như muốn tiếp tục nói gì đó.
Ngay lúc này, có tiếng bước chân truyền từ cầu thang đến, bà Liên nhìn về phía tiếng động, Nghiên Thời Thất cũng vội vàng lau mặt, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.
“Con gái, để con ấm ức rồi.”
Nghiên Quân phủ lòng bàn tay ấm áp lên đỉnh đầu cô, cùng với giọng nói trầm thấp đầy đau lòng, suýt chút nữa đã làm Nghiên Thời Thất không nhịn được mà rơi nước mắt.
Cô cắn chặt môi, cảm nhận hơi ấm trên đỉnh đầu, rồi khẽ lắc đầu: “Ba, con không sao.”
Trong không khí truyền đến tiếng thở dài của Nghiên Quân.
Khi ông ngồi xuống, Nghiên Thời Thất vô thức nhìn về phía cầu thang. Phát hiện Tần Bách Duật vẫn chưa xuống tới, cô khe khẽ thở phào.
Cô thật sự không muốn để người đàn ông kia chứng kiến trò cười của gia đình cô.
Lúc này phòng khách chỉ có ba người trong nhà, Nghiên Quân hớp một ngụm trà rồi đặt tách trà xuống, nhìn vào mắt của bà Liên, giọng nói vô cùng lạnh lẽo: “Rốt cuộc bà muốn gây chuyện đến khi nào?”
“Tôi gây chuyện gì hả?”
Bà Liên không vui cãi lại, giận dỗi quay sang một bên, vẻ mặt rất khó coi.
“Bà xem lại bản thân mình lúc này đi, có giống người làm mẹ không? Bà cho rằng chuyện kết hôn là do một mình con gái quyết định sao? Bọn họ muốn đăng kí kết hôn, bà nghĩ bà có thể ngăn cản được à? Tôi thấy đến giờ bà vẫn chưa hiểu được hàm ý của nhà họ Tần đối với chúng ta!”
Nghiên Quân nói chuyện không hề kiêng dè, chỉ đôi ba câu đã khiến bà Liên hoảng hốt.
“Ông nói thế là có ý gì?” Rõ ràng bà Liên rất bất an.
Nghiên Quân cười lạnh: “Bà còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi à? Bà có tin chỉ cần một câu nói của nhà họ Tần là có thể dồn nhà họ Nghiên chúng ta vào bước đường cùng hay không? Bà thật sự cho rằng mình là thông gia thì muốn làm gì thì làm sao?”
“Tôi không có ý này! Đây cũng là vì ban đầu con bé chết tiệt này nói chỉ muốn đăng kí kết hôn chứ không muốn tổ chức hôn lễ thôi! Nhà họ Nghiên chúng ta có thể kết thông gia với nhà họ Tần thì sao có thể không phô trương!”
Bà Liên hoảng hốt bắt lấy cổ tay Nghiên Quân rồi liếc sang Nghiên Thời Thất như muốn nói “những lùm xùm này đều không phải do cô gây ra chứ là gì”.
“Phô trương phô trương, tôi thấy bà là người phù phiếm thì có!” Nghiên Quân lạnh lùng hất tay bà ta ra: “Bà ít toan tính cho tôi nhờ, nếu không muốn nhà họ Nghiên của chúng ta gặp bất trắc gì thì mau lấy hộ khẩu ra đi. Còn về hôn lễ, đó là chuyện của vợ chồng son chúng nó, cũng là chuyện của nhà họ Tần, nhà họ Nghiên hoàn toàn không có quyền đòi hỏi.”
Bà Liên bị lời nói lạnh lùng cứng rắn của Nghiên Quân làm choáng váng đầu óc, không còn chút đoan trang nào nữa, mặc kệ Nghiên Thời Thất vẫn còn ở đây, bà lại thử kéo Nghiên Quân dò hỏi lần nữa: “Lão Nghiên, đây là ý của của cậu Tư Tần à? Chuyện kết thông gia sẽ không thay đổi chứ?”
“Bà mà cứ gây chuyện nữa thì nói không chừng cuộc hôn nhân này sẽ hoàn toàn thất bại đấy, không tin thì bà cứ thử xem.”
Đã nói đến mức này, bà Liên nào dám tiếp tục ồn ào nữa.
Bà ta thật sự ham mê hư vinh phù phiếm, nhưng cũng càng trân trọng vinh hoa phú quý trước mắt hơn.
Bà Liên nhanh chóng đi lên tầng, bước chân vội vã, rất lo chậm trễ một bước sẽ tổn hại đến phú quý của bà ta.
Nghiên Thời Thất ngồi bên cạnh từ đầu đến cuối luôn im lặng, thất thần nhìn theo bóng lưng bà. Chung quy trong trò cười này, cô chính là người khổ sở cay đắng nhất.
Đó là mẹ của cô đấy!
Nghiên Thời Thất không biết cuối cùng ông Nghiên và Tần Bách Duật đã nói gì ở phòng sách. Cô nghĩ anh nhất định đã buông lời tàn nhẫn, nên mới có thể khiến ông Nghiên không tiếc lời lạnh lùng đe dọa bà Liên. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
“Mẹ con vẫn luôn như thế, con đừng tính toán với bà!”
Ông Nghiên ngồi đối diện cô, nói với vẻ mặt đầy yêu thương và đau xót.
Nghiên Thời Thất hơi cúi đầu, nhưng cuối cùng vẫn giữ im lặng.
“Con gái!” Nghiên Quân nhận ra Nghiên Thời Thất đang ấm ức, ông nghiêng người về phía trước, nắm tay cô đặt trong lòng bàn tay mình vỗ nhẹ: “Hai con đăng kí kết hôn thì được, nhưng có một điều kiện, ba hi vọng con có thể đồng ý với ba.”