Cúp máy, Nghiên Thời Thất đưa tay xoa ấn đường, bớt chút thời gian lên Weibo.
Quả nhiên trên Weibo đã sóng yên gió lặng. Cô cố ý tìm tên của mình trên khung hot search thì nhận ra ngoại trừ một vài fan hâm mộ của cô hằng ngày tag và bỏ phiếu thì hoàn toàn không hề có bất cứ tin tức nào về việc cô đăng kí kết hôn.
Nghiên Thời Thất thở phào nhẹ nhõm, sáng nay ở nhà cô chịu ảnh hưởng của bà Liên, vậy nên đã chủ quan quên mất việc phải trốn tránh phóng viên và paparazzi.
Xuyên qua cửa sổ, cô nhìn thấy cảnh sắc âm u của một ngọn núi được vùng non nước bao quanh. Nhìn thêm nữa, ở cửa vào có ba chữ “Vịnh Lâm Hồ” được điêu khắc trên tảng đá lớn sừng sững.
“Em ở đây à?”
Nghiên Thời Thất kinh ngạc nhìn Lăng Tử Hoan, tưởng rằng đây là chỗ ở của cô nhóc.
Vịnh Lâm Hồ là nơi ở cao cấp nhất Lệ Thành, nằm giữa ranh giới của đường Xuân Dương và núi Nghi Nam. Mặc dù nơi này cách xa phố xá sầm uất, nhưng lại nằm khuất giữa núi non trùng điệp, chỉ có năm mươi tòa biệt thự, mỗi tòa đều có núi và nước bao quanh, là khu vực vàng mà bao nhiêu kẻ có tiền muốn cũng chẳng được.
Nghe Nghiên Thời Thất nói vậy thì Lăng Tử Hoan chớp mắt mấy cái, mặt mũi ngơ ngác hoảng sợ rồi ôm lấy ngực, “Sao có thể chứ! Chị à, dù em có bán hai quả thận đi thì cũng không mua được một cái toilet trong này!”
Đội trưởng Mục Nghi kiêm chức tài xế nghe vậy thì kín đáo nhìn cô qua gương chiếu hậu.
Lăng Tử Hoan giả vờ không thấy, làm như một kẻ nhà quê, dựa vào cửa sổ, chỉ vào đình nghỉ mát được xây ở Lâm Hồ, than thở: “Ôi, đình nghỉ kia đẹp quá, ánh đèn đêm chiếu xuống trông nghệ thuật chưa kìa!”
Mục Nghi nghe đến mức khóe mắt cũng giật giật. WebTru yenOn linez . com Lúc chiếc xe từ từ dừng bánh trước một biệt thự, Nghiên Thời Thất nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ, bất ngờ trông thấy một bóng người cao lớn vạm vỡ như ngọc đang đứng trong bóng đêm.
“Cô Nghiên, cậu Tư bảo tôi đưa cô tới đây.”
Trong lúc Nghiên Thời Thất hoảng hốt, Mục Nghi đã nói ra đáp án.
Hóa ra là do anh ấy sắp xếp.
Nghiên Thời Thất nghiêng người xuống xe, đôi mắt sáng rực nhìn anh không chớp.
Đương nhiên, cô không hề thấy được Lăng Tử Hoan đang cúi người nằm trên ghế, lén lút trốn tránh.
Cô vẫn mặc chiếc váy dài anh tặng, gương mặt trang điểm nhẹ, đôi mắt xinh đẹp hơi xếch lên phác họa ra đuôi lông mày. Dưới ánh trăng, Nghiên Thời Thất bước từng bước một đến gần người đàn ông đã chờ rất lâu trước cửa nhà.