Ưng Phi Phi cầm nước hoa quả lên uống. Dưới ánh đèn lộng lẫy, cô nhìn thẳng vào đôi mắt mang ý cười của Nghiên Thời Thất, không kìm được mà trêu đùa: “Người mẫu nổi tiếng Nghiên Thời Thất ơi, tớ bảo này, sao cậu lại lấy chồng dễ dàng như vậy hả? Cậu có biết lúc tớ nghe ngóng được tin tức trên mạng đã bị dọa sợ chết đi được hay không!”
Tin tức trên mạng nhanh chóng bị xóa nhưng vẫn bị người khác bắt được dấu vết, nhất là Ưng Phi Phi cài chế độ theo dõi đặc biệt với Nghiên Thời Thất.
Nghe vậy, Doãn An Táp cũng gật đầu đồng tình, “Thời Thất, đúng là cũng hơi qua loa đấy nhé?”
Dù trong lòng hai người họ đều cảm thấy cậu Tư nhà họ Tần là người đàn ông tốt hiếm có, nhưng họ vẫn không khỏi lo lắng cho Nghiên Thời Thất khi cô dễ dàng đăng kí kết hôn như vậy.
Ánh trăng đổ dài trên nền trời đen, Nghiên Thời Thất dõi mắt về phương nào đó. Gió đêm nhẹ nhàng thổi tung lọn tóc trên trán cô, hoảng hốt qua đi, cô nhếch môi cười, “Dù có qua loa thì tớ cũng thấy đáng. Phi Phi thì thôi không nói đến, Táp Táp, cậu nên hiểu được cảm giác này chứ.”
Nghiên Thời Thất đang tập trung suy nghĩ thì phía sau vang lên tiếng bước chân lại gần. Cô giấu đi cảm xúc của mình, quay đầu lại theo hướng âm thanh.
Là Lăng Mật.
Tối nay cô ta ăn mặc rất thanh cao, đẹp đẽ. Bộ trang phục liền thân không tay màu đen tôn lên vóc người nhỏ nhắn, vòng eo mảnh khảnh đeo thắt lưng làm nổi bật thân hình linh hoạt, thướt tha của cô ta.
“Cô Nghiên, lúc ăn cơm tôi quên không nói, chúc mừng cô nhé.”
Trên gương mặt trang điểm nhẹ của Lăng Mật là nụ cười nhạt sâu xa, còn có vài phần vênh váo hung hăng. Cô ta nói chúc mừng nhưng người nghe không cảm nhận được bất cứ sự chân thành nào.
Đôi mắt sáng long lanh của Nghiên Thời Thất nhìn chằm chằm vào cô ta, không hề chú ý đến việc đối phương cố tình đứng trên bậc thang để nhìn thẳng vào mình. Cô thờ ơ mỉm cười “Cảm ơn!”
Thái độ bí hiểm của Lăng Mật không hề ảnh hưởng đến Nghiên Thời Thất. w●ebtruy●enonlin●e●com
Bọn họ trao đổi qua lại, bầu không khí thay đổi kỳ lạ khó lường.
“Cô Nghiên không cần khách sáo, dù sao trong mắt chúng tôi, Duật có thể từ bỏ quá khứ để bước vào hôn nhân, chúng tôi đều mừng thay anh ấy, đương nhiên cũng mừng cho cô.”
Nghiên Thời Thất cười nhạt, khẽ gật đầu, im lặng chờ đợi đòn công kích tiếp theo của đối phương.
Lăng Mật đứng trên bậc thang, nét mặt khá xúc động. Cô ta ngước mắt ra xa quan sát bầu trời đêm, lúc nhìn về phía Nghiên Thời Thất, quả nhiên còn mang theo nét kinh ngạc và lưỡng lự, nói như thăm dò: “Cô Nghiên cũng biết, từ trước tới nay, trong tim Duật vẫn luôn ôm ấp bóng hình của một người con gái mà phải không?”