Nghiên Thời Thất đang trở mình bỗng khựng lại, quay đầu nhìn về phía người đang nằm nghiêng kia. Bóng đêm làm cô chẳng thể nhìn rõ gương mặt anh nhưng vẫn có thể lờ mờ trông thấy đôi mắt sáng như sao.
Hình như Tần Bách Duật thở dài, anh vươn tay luồn vào lọn tóc sau gáy cô, ôm lấy vai cô rồi kéo cô vào lòng mình. Anh hỏi: “Không quen à?”
Nghiên Thời Thất co mình trong lòng anh, giọng điệu ủ rũ, hờn dỗi đáp: “Có một chút!”
Anh đặt cằm lên đỉnh đầu cô, nghe vậy thì khẽ khàng kéo dãn khoảng cách giữa hai người. Anh ôm lấy gương mặt cô, đặt lên đôi môi cô một nụ hôn, “Em đang trăn trở điều gì à?”
Tiếng nói khàn khàn tỉnh táo của anh vang lên trong màn đêm yên tĩnh.
“Đâu... Đâu có!”
Nghiên Thời Thất nói dối!
Cô có thể bình tĩnh đối đáp với Lăng Mật, nhưng cô không thể phủ nhận rằng trong lòng cô rất để ý đến lời nói kia.
Ngoài việc tò mò, cô còn muốn hỏi, liệu có phải bây giờ trong lòng anh vẫn còn hình bóng cô gái đó hay không.
Cô có thể từ bỏ quá khứ nhưng lại cố chấp muốn sở hữu tất cả hiện tại và tương lai của anh.
Lồng ngực Nghiên Thời Thất phập phồng, mãi cho tới khi cánh tay anh khoác bên hông cô ghì chặt lại, cô mới nghe thấy anh nói: “Chỉ cần không phải là lời anh nói thì em không cần tin.”
Cô giật mình, sương mù tích tụ trong lòng dần dần tản mát như được nắng gắt chiếu rọi.
Hóa ra cô vẫn bị ảnh hưởng, chỉ là cô không bằng lòng thừa nhận nỗi lòng của mình mà thôi.
Cô không muốn tiếp tục gặng hỏi lý do, anh đã trả lời thì nhất định biết rõ suy nghĩ của cô.
Có lẽ lời Lăng Mật nói là thật, hoặc có lẽ cô ta cố tình châm ngòi ly gián, nhưng chỉ cần không phải do anh nói ra thì cô không cần thiết phải tin.
Đầu óc cô dần tỉnh táo, âu lo tan biến như làn gió, Nghiên Thời Thất vòng tay ôm lấy eo anh.
Cô ngửi mùi hương trên cơ thể anh, cơn buồn ngủ đột nhiên ùa tới, cô bèn trở mình tìm một tư thế thoải mái để ngủ.
“Em đừng cử động, ngủ đi!”
Giọng nói của anh bỗng trầm hẳn xuống, hơi thở hình như cũng gấp gáp hơn.
Nghiên Thời Thất cứng người lại.
Một lúc lâu sau, cô đầu hàng trước cơn mệt mỏi, dần dần chìm vào giấc ngủ say. Gương mặt điềm tỉnh ngủ say như đứa trẻ ngây thơ không hiểu việc đời, bày ra dáng vẻ chân thật nhất trước mắt Tần Bách Duật.
Rất lâu sau, anh mới nặng nề thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mịn màng của cô.
Lâu như vậy, chắc cô cũng không còn nhớ nữa.
Vào mùa hoa nở năm ấy, trong ngõ cũ nơi thành cổ khuất bóng, cô khi đó mới mười tuổi, chắc cũng đã quên mất chàng thiếu niên ủ rũ kia từ lâu rồi.
***
Hai ngày sau, sáng sớm Nghiên Thời Thất được Thành Nghiệp Nam và Lăng Tử Hoan đưa tới phòng piano của một học viện để quay MV.
Hôm nay là ngày quay MV của ông hoàng nhỏ trong làng ca nhạc - Ấn Thượng Nông.
Đạo diễn Lưu Khánh là người đào tạo minh tinh có tiếng trong giới, vô số nữ minh tinh tham gia phim điện ảnh của ông đều gặt hái được nhiều danh lợi.
Từ trước đến nay ông chỉ sản xuất phim điện ảnh lớn, từng vinh dự giành được đề cử đạo diễn xuất sắc nhất của giải Kim Sư nước ngoài.
Lần này công ty Hoa Tinh Music của Ấn Thượng Nông có thể mời Lưu Khánh làm đạo diễn, có thể thấy rõ chiêu trò lên kế hoạch sau lưng bọn họ.
Để tỏ thành ý của Thiên Thừa Entertainment nên Thành Nghiệp Nam tới hiện trường cùng cô. Ngoài ra, anh ta cũng muốn xem rốt cuộc diễn xuất của Nghiên Thời Thất thế nào.
Ra mắt gần bốn năm, Nghiên Thời Thất luôn tập trung tinh thần vào giới người mẫu thời thượng. Theo cách nói của cô thì đây chính là tấn công vào kỹ năng nghề nghiệp.
Nhưng dưới cách nhìn của Thành Nghiệp Nam thì điều này đúng là phung phí của trời, quả thật quá lãng phí gương mặt tuyệt đẹp kia của cô.
Vậy nên Thành Nghiệp Nam lòng đau như cắt khi cô từ chối rất nhiều lời mời của phía điện ảnh và truyền hình.
Lúc Nghiên Thời Thất đến phòng piano thì vẫn chưa tới chín giờ. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com Hôm qua đạo diễn Lưu Khánh đã chia sẻ kịch bản MV cho cô. Đại khái thì kịch bản nói về một mối tình đẹp nảy nở vào thời đại học, sau nhiều lần chia tay và hàn gắn, cuối cùng cũng được ở bên nhau.
Nghe nói đây là ca khúc đơn chính trong album thứ ba của Ấn Thượng Nông. Ekip đã chuẩn bị nửa năm, vô cùng được coi trọng.