Không biết bao lâu sau, cô cảm thấy mép giường nảy lên, vậy là cô bèn mở hé một khe nhỏ để nghiên cứu lí do.
Trong tầm mắt là bóng dáng cao lớn, ngạo nghễ đang đứng trước giường của anh.
Cô tưởng anh phải đi nên dần dần vén chăn lên, thì lập tức sa vào đôi mắt dịu dàng sáng ngời của anh.
“Sao anh lại đi?” Cô yếu ớt hỏi.
Hôm qua anh thức trắng đêm, chẳng lẽ bây giờ còn muốn đến công ty sao?
Vừa nghĩ vậy, Nghiên Thời Thất đẩy chăn ra phía sau, nhìn anh đầy trông ngóng, sốt ruột kéo cổ tay của anh, “Anh phải đi à?”
Anh nhìn xuống, cười than: “Không muốn anh đi à?”
Nghiên Thời Thất gật đầu không chút do dự, “Tối hôm qua anh không nghỉ ngơi, hôm nay không đến công ty không được ư? Dù có đi thì ít nhất cũng nên ngủ một giấc đã.”
Nghiên Thời Thất lắc đầu, bướng bỉnh kéo anh lên giường. Cô sợ anh không chịu nghỉ nên nói liên miên không ngừng: “Em không đói, không đói. Em muốn ngủ, anh ngủ cùng em nhé!”
Lúc này, Nghiên Thời Thất đã khôi phục lại sức lực, kéo tay anh không buông, mãi cho đến khi anh nằm xuống bên cạnh mình.