Chương 145DỰ CẢM XẤU! Nhà tổ của họ Kiều nằm trong khu biệt thự cũ cách xa trung tâm kinh thế phồn hoa gần núi Dưỡng Thọ của Lệ Thành.
Nghe nói sau khi bà vợ cả của nhà họ Kiều qua đời, vì tưởng nhớ bà nên ông cụ Kiều mới muốn quay về sống ở núi Dưỡng Thọ.
Giờ đây, ông cụ Kiều mắc bệnh nguy kịch, chỉ còn sót lại hơi tàn, thỉnh thoảng tỉnh táo nhưng không hề nhắc đến việc phân chia tài sản.
Vậy nên trước mắt, phần lớn công việc ở nhà họ Kiều đều do con trai trưởng Kiều Viễn Chính tạm thời quản lý.
Hơn mười giờ, Kiều Phỉ Bạch vội vã bước vào cổng chính của nhà tổ. Trong điện thoại, ba cô ta giận dữ trách móc gọi cô ta quay về. Dọc đường đi, mặt mũi cô ta hoảng hốt không thôi, mấy lần suýt lái xe vượt đèn đỏ.
Cô ta có dự cảm xấu.
Biệt thự cũ có cảm giác cổ xưa, dù đã được tu sửa cẩn thận nhưng vẫn lộ ra vẻ tang thương sau khi trải qua biết bao mùa mưa gió.
Kiều Phỉ Bạch thở ra nặng nề, bước chân vào phòng khách, hơi ngước mắt lên thì cô ta bỗng lộ ra vẻ kinh hoàng.
Bác cả Kiều Viễn Chính đang ngồi đó, ba của cô ta là Kiều Viễn Hâm cũng có mặt, bên cạnh cửa sổ còn có hai bóng người đang hút thuốc. Bầu không khí đông cứng, rất có cảm giác của đại hội thẩm tra ba đời.
Cô ta nhớ như in lời cảnh cáo của ba, không dám tiếp xúc quá nhiều với bác dâu cả.
Người phụ nữ đến từ nhà họ Ôn ở Đế Kinh này có thể ở bên Kiều Viễn Chính gần bốn mươi năm, địa vị mỗi lúc một vững chắc, như vậy cũng có thể thấy được phần nào thủ đoạn và mưu tính của bà ta, tuyệt đối không phải dạng vừa.
Hiện nay, cuộc tranh đấu ngầm trong nhà họ Kiều đang diễn ra rất ác liệt, mỗi gia đình đều lôi kéo tiền tài, quyền thế từ khắp nơi về tay mình.
Bầu không khí quây quần này chẳng qua chỉ là vỏ bọc hài hòa bên ngoài mà thôi.
Ôn Nhĩ Hoa đặt mâm hoa quả đã được người giúp việc bổ sẵn lên bàn, gương mặt ngoài năm mươi được chăm sóc rất tốt, hơi mỉm cười cũng không nhìn thấy quá nhiều nếp nhăn.
Bà ta lau tay bằng khăn lụa, nói vọng về phía cửa sổ: “Hai anh em các con hút thuốc ít thôi, lại đây ăn hoa quả đi. Phỉ Bạch à, cháu cũng tới đây đi.”
Hai anh em cao gần bằng nhau nhưng Kiều Mục nhỉnh hơn một chút. Hôm nay anh ta mặc một bộ âu phục màu xám được cắt may riêng, bên trong là áo sơ mi trắng, cổ áo mở rộng. Anh ta bước đến bàn trà, không thèm để mắt tới Kiều Phỉ Bạch, đôi môi mỏng cong lên thành nụ cười lạnh như có như không.
Kiều Kình đã lớn tuổi, khoảng ba mươi lăm, anh ta mặc áo polo xanh và quần thường tối màu. Nguồn : we btruy en onlin ez.com Gương mặt của anh ta giống Kiều Chính Viễn đến bảy, tám phần. Hai cha con có đôi mắt sâu thẳm sắc bén, đều lộ ra vẻ hung dữ khi nhìn người khác.
“Không vội ăn hoa quả. Cháu Ba, cháu nói cho bác nghe, chuyện Kiều thị bị người ta khởi tố là thế nào!”
Bấy giờ, Kiều Viễn Chính mới lên tiếng.
Ông ta vừa mở miệng, hơi ấm vừa phải trong phòng khách dường như đã kết sương, làm cho Kiều Phỉ Bạch rùng mình.
“Bác Cả...”
Kiều Phỉ Bạch khẽ gọi, dưới ánh mắt sắc bén của Kiều Viễn Chính, cô ta khó lòng mở miệng.
Kiều thị Entertainment là nền công nghiệp mà khó khăn lắm cô ta mới giành được từ nhà họ Kiều, cô ta không thể để mất.