Chương 149KHÔNG ĐẮNG KHÔNG CHÁT, KHÔNG PHẢI TRÀ! Nghiên Thời Thất hơi xúc động, đôi mắt cô long lanh như ánh sao, hơi thở khi anh nói chuyện phả lên mặt cô, quyến rũ trái tim cô, đây là tình nồng thân thuộc thấm vào xương cốt.
Cô bất giác tới gần anh, chậm rãi vươn đầu ngón tay ra, nhẹ nhàng phủ lên gò má anh. Cánh môi cô chẳng đánh sơn những lại hơn hẳn màu đỏ hồng, mục tiêu của cô là đôi môi mỏng của anh.