Chương 202HÂM NÓNG GIẤC MỘNG ĐẸP CỦA CÔ Đêm khuya, Nghiên Thời Thất trăn trở khó ngủ.
Bên người lạnh lẽo, Tần Bách Duật còn ở phòng sách chưa về.
Cô lấy điện thoại ra nhìn thử thời gian, 23 giờ 52 phút.
Nghiên Thời Thất bật đèn bên cạnh lên, tựa vào đầu giường rồi rơi vào suy nghĩ.
Sau đó, không biết cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, chỉ nhớ mang máng là có người đắp chăn lên cho cô, rồi lại hôn nhẹ lên trán cô một cái.
Động tác rất dịu dàng, hâm nóng giấc mộng đẹp của cô.
***
Ngày hôm sau, chủ nhật.
Sáng sớm, Nghiên Thời Thất dặn dò chị Lâm xong rồi lập tức đi ra ngoài.
Cô không nói là mình đi đâu, mà chị Lâm cũng không hỏi nhiều thêm.
Trong phòng sách, Tần Bách Duật áp điện thoại di động lên bên tai. Nghe âm thanh từ đầu bên kia, biểu cảm trên gương mặt tuấn tú rất sắc bén và thâm thúy.
Chỉ trong chốc lát, đôi mắt lạnh lùng của anh híp lại, khi mở miệng thì giọng điệu trầm thấp lạnh nhạt, “Chắc chắn đã bị chuyển tới Đế Kinh rồi?”
Người trong điện thoại lại nói mấy câu, Tần Bách Duật rủ mắt, ánh mắt bắn ra tia sáng ác liệt khiến người khác phải khiếp sợ, “Đừng bứt dây động rừng, đi tra số tiền đó chảy vào tài khoản nào trước đã.”
Cúp điện thoại, Tần Bách Duật rút một điếu thuốc từ trong hộp ra, kẹp giữa môi, sau khi châm liền rít một hơi sâu, khói trắng tỏa ra xung quanh anh, nhàn nhạt lượn lờ rồi phân tán vào không trung.
“Cốc cốc cốc...”
Một loạt tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ nặng nề anh.
Sau khi anh lên tiếng đáp lại thì chị Lâm bưng bữa ăn sáng từ ngoài cửa đi vào đặt lên bàn, “Cậu chủ, đây là bữa sáng cô chủ dặn tôi đưa vào cho cậu.”
Vẻ mặt ác liệt của anh dịu đi vài phần, “Cô ấy đã ăn rồi sao?”
Chị Lâm sửng sốt, “Cô chủ chưa ăn sáng đã ra ngoài rồi, cô ấy không nói với cậu sao?”
Tần Bách Duật im lặng.
Chị Lâm nhẹ giọng dặn dò anh dùng cơm rồi lặng lẽ đi ra khỏi phòng sách.
Tần Bách Duật cầm điện thoại di động, ngón cái vuốt ve màn hình, sau một lát suy nghĩ thì vẫn đặt điện thoại lại trên bàn.
***
Chín giờ rưỡi sáng, tại nhà họ Nghiên.
Thời tiết cuối thu mát mẻ, mây gợn nhàn nhạt như bông cuộn trên bầu trời xanh. Thỉnh thoảng gió mát khẽ lướt qua, mang theo vài chiếc lá từ từ xoay tròn rồi rơi xuống.
Lúc Nghiên Thời Thất xuống xe, xuyên qua lá phong trước cửa rơi xuống mà nhìn về phía cánh cổng sắt đã lâu chưa về, trong lòng lại cảm thấy bình tĩnh lạ thường.
Cô giẫm lên lá rụng vào cổng, đi tới trước cửa, người giúp việc vừa mới nhìn thấy cô thì đã ngạc nhiên chào hỏi, “Cô chủ, cô đã về rồi!”
Nghiên Thời Thất gật đầu mỉm cười, “Ba tôi có ở nhà không?”
Người giúp việc liến thoắng trả lời, “Có ạ, ông chủ đang ở trong phòng sách.”
Đi vào phòng khách, bước chân của Nghiên Thời Thất hơi chậm lại theo quán tính.
Cô giương mắt quan sát bốn phía, không thấy bóng dáng của bà Liên, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Người giúp việc đứng chếch sau lưng thấy tầm mắt cô nhìn xung quanh thì đi tới bên cạnh ngập ngừng nói: “Gần đây, bà chủ không có ở nhà, nghe nói là ra ngoài du lịch rồi.” Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
“Ừ, tôi biết rồi!”
Thật ra thì mọi người đều biết chuyện bà Liên trọng nam khinh nữ, chỉ thích cậu chủ Nghiên Thời Dương thôi, còn đối xử với Nghiên Thời Thất vô cùng nghiêm khắc và cay nghiệt.
Lên lầu hai, Nghiên Thời Thất dừng lại trước cửa phòng sách một lát.
Cô sắp xếp lại suy nghĩ rồi mới giơ tay lên gõ cửa.
Lúc cô đẩy cửa ra, ông Nghiên trong phòng sách ngước mắt từ trên bàn nhìn lên. Khi nhìn thấy người đến là cô thì rõ ràng là ông rất ngạc nhiên, “Con gái, sao hôm nay lại trở về!”
Ngạc nhiên qua đi, ông Nghiên cười gọi cô đi vào phòng. Ông khép tài liệu bày ra trên bàn lại rồi cẩn thận đặt sang một bên.
“Ba, hôm nay vừa lúc có thời gian cho nên con về thăm nhà, không làm phiền ba chứ?”
“Không phiền, mau ngồi xuống đi.” Ông Nghiên ra hiệu cho cô ngồi xuống trên ghế trước bàn làm việc, rồi quan sát thật kĩ trên người cô một hồi, “Sức khỏe không có gì đáng ngại chứ? Hai ngày trước ba có thấy trên tin tức đưa tin con bị thương. Do gần đây bận quá nên ba không đến thăm con được, mới bảo em trai con đi, nhưng nó cũng chẳng nói rõ cho ba biết nguyên do ra sao nữa.”
“Con không sao cả, ba không cần lo lắng.” Nghiên Thời Thất ngồi đối diện ông Nghiên, nhìn ông chằm chằm không hề chớp mắt.