Chương 207NÊN DẸP HÌNH TƯỢNG THÂM TÌNH ĐÓ ĐI! Dạ tiệc từ thiện tư nhân, được tổ chức ở Dinh thự số Một.
Dinh thự nằm ở chỗ giáp giới đường Xuân Dương và đường Hải Hưng đi về phía tây thêm một trăm mét nữa, là một tòa nhà độc lập, khung cảnh xung quanh yên bình và đẹp đẽ.
Buổi dạ tiệc tư nhân này lấy đấu giá từ thiện làm chủ đề, ý nghĩa là quyên góp tiền cho vùng núi nghèo khó. Người tổ chức là ông Đậu Túc Nguyên - một nhà từ thiện nổi tiếng trong nước.
Nghe nói ông ta còn đặc biệt mời Thị trưởng Tôn của Lệ Thành đến dự nữa. Một bữa dạ tiệc dưới danh nghĩa tư nhân mà làm được đến mức này thì đúng là không tầm thường.
Năm giờ bốn mươi phút, Nghiên Thời Thất đã đến Dinh thự số Một rồi.
Nhờ vào tay nghề tuyệt vời của Dylan mà tối nay cô mặc một chiếc váy dạ hội cúp ngực ôm sát người, càng tôn thêm vóc người cao gầy và phong thái uyển chuyển của cô.
Chiếc váy dạ hội này là kiểu mới mùa thu của nhà VW, màu sắc trên eo bó sát vô cùng xinh đẹp, phần dưới chính là lớp váy dài rủ xuống chấm đất. Mỗi bước đi váy lụa mỏng lay động, lộ ra đường cong xinh đẹp.
Cả tạo hình đều không thể tìm ra khuyết điểm, duy chỉ có vết thương bầm tím trên xương quai xanh và băng gạc trên cổ tay mà ruy băng làm đồ trang sức cũng cũng không thể che giấu được.
Trước khi xuống xe, Nghiên Thời Thất đã quan sát “vết thương” trên xương quai xanh và lớp băng gạc trên cổ tay mình rồi.
Ừm, hiệu quả giống y như thật, giờ cô đã tin rằng trước đây là Dylan thật sự muốn học trang điểm cho người chết.
Dạ tiệc từ thiện tư nhân không mời phóng viên. Trước dinh thự số một được trải thảm đỏ, chỉ có vài truyền thông nhà nước nhận được lời mời đang quay tư liệu sống.
Cảnh tượng Nghiên Thời Thất mang theo vết thương xuất hiện đã hấp dẫn đôi mắt của giới truyền thông.
Dù sao thì cho tới tận bây giờ, sự kiện nghệ sĩ gây hại cho người khác vô cùng huyên náo mấy ngày trước vẫn còn giữ được độ nóng.
Truyền thông nhà nước cầm máy quay phim thi nhau zoom vào vị trí bị thương của Nghiên Thời Thất. Mấy nhà truyền thông cũng không hẹn mà cùng nhìn cô với ánh mắt khen ngợi.
Nghiên Thời Thất được khen ngợi: “...”
Nếu không phải đang trong trường hợp hạn chế thì cô thật sự muốn gửi tin nhắn cho Thành Nghiệp Nam, cảm ơn anh ta đã sắp xếp như vậy.
Vì xào nấu đề tài và tin đồn cho cô mà đã vô cùng nhọc lòng.
Một mình Nghiên Thời Thất bước lên bậc thềm trước cửa dinh thự, sau khi đưa thiệp mời trong tay cho nhân viên bảo vệ thì cô đã được hướng dẫn đi vào sảnh lớn bên trong. w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Bên trong dinh thự được bày trí rất khí phái, dùng màu gốc của gỗ thật làm màu chủ đạo, để lộ ra sự tinh tế và khí thế.
Trong sảnh lớn đã có rất nhiều người đang tụ tập, có ngôi sao lớn, cũng có tinh anh trong giới thương nghiệp, một cảnh tượng rất hài hòa.
Bóng dáng cao gầy của Nghiên Thời Thất vừa mới xuất hiện đã hấp dẫn được không ít ánh mắt của người trong nghề.
“Nhìn xem, vậy mà Nghiên Thời Thất lại tới!”
“Cô ấy là mang theo vết thương tới? Vết thương phía dưới cổ rất là dễ thấy.”
“Đúng là rất chuyên nghiệp. Không biết quản lí của cô ấy nghĩ như thế nào nữa, bị Diệp Tịch Noãn làm bị thương nặng như vậy mà không nghỉ ngơi chăm sóc vết thương cho thật tốt, còn để cô ấy tới tham gia từ thiện.”
“Nào, sao người quản lí sẽ quan tâm đến những chuyện này chứ. Chỉ cần lấy được tiền phí lên sâu khấu thì ai mà quan tâm đến sống chết đâu.”
Mọi người đều châu đầu ghé tai nhau, trong lòng Nghiên Thời Thất cảm thấy buồn cười, đi thẳng tới bảng kí tên. Đang chuẩn bị kí tên mình thì ánh sáng bên cạnh bỗng dưng tối sầm lại, một bóng người đứng bên cạnh bàn của cô.
Cô vốn cũng chẳng để ý tới nhưng đối phương lại mở miệng, “Đã bị thương thành như vậy rồi mà sao Thành Nghiệp Nam còn để em tham dự nữa?”
Nghiên Thời Thất nghe thấy giọng nói này thì không kìm được mà thở dài.
Bùi Đường, đúng là âm hồn không tan mà!
Sau khi kí tên xong, cô đứng thẳng dậy, sâu kín nhìn đối phương với một ánh mắt “Anh rảnh quá”, mấp máy môi nói, “Đây là việc của tôi.”
Lời trong lời ngoài, đều không liên quan tới anh!
Đôi mắt Bùi Đường tối sầm lại, dường như chứa đầy chua xót, bước nhanh muốn đi tới gần cô, nói: “Tiểu Thất, giữa chúng ta nhất định phải thành ra như vậy sao?”
Thành dạng nào?!
Lời nói này của anh ta khiến Nghiên Thời Thất rất có ác cảm.
Có thể thấy được cô lùi về phía sau một bước, kéo xa khoảng cách giữa bọn họ, ánh mắt hờ hững xen lẫn nghiền ngẫm: “Anh Bùi, nơi này không có người ngoài, anh nên dẹp hình tượng thâm tình đó đi được rồi nhỉ?”