Kiều Mục đi ra ban công tầng hai, lấy thuốc lá trong túi ra châm một điếu.
Trong làn khói trắng mông lung, anh ta nhìn thấy Tần Bách Duật dẫn Nghiên Thời Thất ngồi xuống trước mặt Đậu Túc Nguyên.
Anh ta nhướng mày, thở dài một hơi, đang định xoay người thì lại thoáng thấy Bùi Đường đúng lúc đi lên. Gần đây thằng nhãi này làm xằng hơi quá đấy.
Kiều Mục rít một hơi thuốc, híp mắt phả khói chào một tiếng: “Ảnh đế Bùi!”
Bùi Đường đương nhiên nhận ra Kiều Mục.
Cậu Hai nhà họ Kiều bụng dạ khó lường, mấy ngày trước vừa chiếm quyền quản lý Kiều thị. Nghiêm túc mà nói thì hiện giờ anh ta là ông chủ của mình.
“Tổng Giám đốc Kiều.”
Bùi Đường khẽ gật đầu chào hỏi Kiều Mục, ánh mắt chỉ thoáng lướt qua, định trực tiếp tiến vào hội trường.
“Khoan đã!” Kiều Mục ngăn cản, một tay kẹp thuốc lá, một tay đút túi quần bước tới trước mặt anh ta, “Vội cái gì, nói hai câu với tôi đã.”
Kiều Mục nhìn thẳng vào mắt của Bùi Đường, có so sánh thì thấy ánh mắt anh ta rất giả tạo.
Bùi Đường miễn cưỡng đứng lại, đề phòng nhìn sang, “Tổng Giám đốc Kiều muốn nói cái gì?”
Kiều Mục lại hút một hơi thuốc, “Đương nhiên là nói về chuyện giữa anh và em gái tôi. Nghe nói từ lúc Kiều Phỉ Bạch mất tư cách làm người quản lý, anh liền giữ khoảng cách, phân giới hạn với nó?”
Câu từ châm chọc làm Bùi Đường không vui, sắc mặt cũng nặng nề vài phần: “Rõ ràng là lời đồn lung tung, ai nói với Tổng Giám đốc Kiều thế?”
“Ai nói thì có gì quan trọng?” Đôi mắt tối tăm của Kiều Mục lóe lên một tia sắc bén, “Lúc trước Kiều Phỉ Bạch dùng một trăm triệu của Kiều thị cho anh phát triển ở nước ngoài. Tiền còn chưa kiếm về đủ mà anh đã muốn phân mỗi người một ngả với con bé? Làm người không nên thực tế đến mức này đâu.”
Bùi Đường câm nín!
Kiều Mục nhìn vẻ mặt rối rắm của anh ta, búng tàn thuốc cười nhạo: “Tuy rằng Kiều Phỉ Bạch không còn là người quản lý của Kiều thị, nhưng tài nguyên lãng phí trên người anh thì anh còn phải kiếm lời về cho tôi rồi mới có thể đi! Thay vì nhàn rỗi tới mức tơ tưởng tới người phụ nữ của người khác, không bằng trong thời gian hợp đồng còn hiệu lực, anh nghĩ xem phải làm thế nào kiếm tiền về cho tôi thì tốt hơn! Dù sao, cái danh ảnh đế này của anh chỉ là mang tiếng của ba năm trước mà thôi. Bây giờ người mới lớp lớp xuất hiện, nếu anh không chuyên nghiệp thì Kiều thị cũng không nuôi kẻ vô dụng đâu!”
Lời này, từng câu từng chữ đều khoét vào đáy lòng!
Nhưng Bùi Đường lại chỉ nghe lọt duy nhất một câu “Tơ tưởng người phụ nữ của người khác” kia!
Nghĩa là, Nghiên Thời Thất tình nguyện nương tựa vào người đàn ông khác cũng không muốn quay lại với mình?
Bùi Đường khép mi che giấu sự tối tăm nơi đáy mắt, các loại tâm tình phức tạp đan xen, đánh thẳng vào lí trí của anh ta.
Kiều Mục đứng trước mặt tỉ mỉ bắt được tất cả tâm tình của Bùi Đường, thấy dáng vẻ anh ta rõ ràng không tập trung, cười lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.
Không biết tự lượng sức mình! w๖ebtruy๖enonlin๖ez Lợi dụng nhà họ Kiều xong lại muốn tìm mục tiêu trèo cao tiếp theo, cũng không nhìn xem Nghiên Thời Thất có phải là người phụ nữ anh ta có thể với tới hay không.
Mà làm sao Kiều Mục anh lại có thể để anh ta lãng phí vô ích tài nguyên và mạng lưới giao thiệp của nhà họ Kiều chứ?!
***
Đêm lạnh như nước, ở khu nghỉ ngơi ngoài trời trên sân thượng bày mấy cái bàn tròn và ghế mây thủ công.
Tần Bách Duật dẫn Nghiên Thời Thất tới ngồi trước mặt Đậu Túc Nguyên, nhẹ nhàng giới thiệu: “Chú Đậu, đây là Nghiên Thời Thất, vợ cháu. Đây là chú Đậu.”
Câu sau anh nhìn Nghiên Thời Thất nói.
“Chào chú Đậu, cháu là Nghiên Thời Thất.”
Nghiên Thời Thất không hề ngập ngừng, kính cẩn lễ phép gật đầu chào Đậu Túc Nguyên, cử chỉ tự nhiên hào phóng.
“Tốt tốt, chào cháu!” Sau sự ngạc nhiên, Đậu Túc Nguyên cười ấm áp đáp lại, quan sát cô một lát rồi nhìn Tần Bách Duật nói: “Không ngờ mấy tháng không gặp, cháu Tư đã kết hôn rồi, sao chú không nghe ai nói?”