Lời Kiều Mục nói khiến ánh mắt Lăng Mật hơi lấp lóe, cô ta khoanh tay trước ngực, bày ra bộ dạng tự vệ, xoay mặt nhìn cảnh đêm nơi xa, thái độ dầu muối đều không ăn, “Em không hiểu anh đang nói cái gì!”
“Mẹ kiếp!” Kiều Mục chửi bậy.
Anh ta ngồi dậy dựa lại vào lưng ghế, rít mạnh một hơi thuốc, lườm cô ta, nói thẳng thừng chẳng khách sáo, “Có phải em cho rằng, trừ em ra cả thế giới đều là đồ ngu không? Vừa rồi trên hội trường đấu giá, em có biết dáng vẻ em kệch cỡm cỡ nào khi công khai khiêu khích với Nghiên Thời Thất không?”
Lăng Mật quay phắt lại, xuyên qua làn khói dễ dàng nhìn ra vẻ châm chọc trong mắt Kiều Mục, “Hừ, anh nói đùa gì thế? Chẳng lẽ chỉ vì Nghiên Thời Thất thích nên em không thể đấu giá? Đấu giá từ thiện cơ mà, người trả giá cao thì được, đây vốn là quy tắc!”
Kiều Mục cười lạnh, ánh mắt nhìn đốm lửa đỏ chớp tắt của điếu thuốc, “Quy tắc? Anh thấy quy tắc nhà họ Lăng dạy em từ nhỏ đến lớn con mẹ nó đều bị chó ăn rồi!”
“Kiều Mục, anh nói năng cẩn thận!” Lăng Mật nổi giận trừng mắt nhìn anh ta.
Anh ta dựa vào đâu mà chất vấn cô như thế!
Cho dù là cùng nhau lớn lên, anh ta có tư cách gì nói cô như vậy?!
Dưới ánh trăng, Kiều Mục cầm điếu thuốc nuốt mây nhả khói, nhìn thấy vẻ không phục của cô ta thì im lặng một lát mới an ủi: “Đừng cảm thấy không vui, bản thân em nghĩ cho kĩ, cách làm của em vừa rồi có chút dáng vẻ đoan trang nào của tiểu thư cao quý nhà họ Lăng không? Người ta đã đăng kí rồi, là vợ chồng hợp pháp, em hiểu chưa? Không phải anh nói em, rất nhiều chuyện đều là tốt quá hóa lốp. Em nghĩ em nhằm vào Nghiên Thời Thất như thế có thể khiến cô ấy lui bước à? Em cho rằng em can thiệp thì chú Tư có thể nhìn trúng em ư?”
Lời này khiến sâu trong đáy mắt Lăng Mật lóe lên sự khẩn trương và chột dạ.
Cô ta nhếch môi, muốn nói lại thôi.
Kiều Mục bật cười nói tiếp: “Em thật sự nghĩ bọn anh không nhìn ra sao? Hơn nữa, chú Tư là ai cơ chứ, em nghĩ cậu ta không biết gì cả ư?”
Khôn khéo như chú Tư, sao có thể không nhìn ra tâm tư của Lăng Mật.
Chỉ là không thèm để tâm, cũng không đáp lại mà thôi.
Lăng Mật vẫn trầm mặc.
Đáy lòng hoang mang luống cuống khiến cô ta không biết nên nói cái gì.
Cô ta chớp mắt, không ngừng suy đoán xem rốt cuộc tình cảm đè nén của mình lộ ra lúc nào.
“Được rồi, bản thân em nghĩ cho kĩ đi. Cái khác anh không nói, nhưng cách làm của em hôm nay vừa không đúng mực cũng hạ thấp thân phận của mình rồi!”
Kiều Mục nói xong đứng dậy, anh ta vừa bước tới lan can, tùy tiện thoáng nhìn, bên tai vang lên giọng nói mờ mịt của Lăng Mật, “Anh Hai, người trong lòng anh ấy là Nghiên Thời Thất sao?”
Kiều Mục không biết vấn đề này, cho nên anh ta nói thật, “Anh không biết!”
Không ai biết cô gái trong lòng cậu ta rốt cuộc là ai!
Nhưng khi Nghiên Thời Thất xuất hiện, để tất cả mọi người hi vọng người đó là cô!
Lăng Mật hồn bay phách lạc ngồi trên ghế, một lát sau mới cứng ngắc quay đầu nhìn bóng lưng của anh ta, chớp chớp mắt thầm thì tối nghĩa: “Vậy anh có thể cho em biết rốt cuộc mười bốn năm trước đã xảy ra chuyện gì không?”
Nếu Nghiên Thời Thất không phải cô gái trong lòng của anh ấy, vậy có phải điều này có nghĩa là ai cũng có thể thay thế được cái bóng kia.
Như Lăng Mật cô đây!
Kiều Mục dụi tắt mẩu thuốc vừa hút xong lên thùng rác, thu lại ánh mắt đang nhìn về phía bãi đỗ xe bên ngoài, quay sang Lăng Mật, giọng nói trở nên dè dặt khác thường, “Không ai biết mười bốn năm trước đã xảy ra chuyện gì, anh khuyên em cũng đừng nên hỏi nhiều. Em nên biết, sau cuộc chiến nội bộ nhà họ Tần năm đó, tất cả tin tức đã bị phong tỏa. Đừng tò mò, không có gì có lợi cho em đâu.”
Nói xong, anh ta xoay người bước đi, để lại Lăng Mật ngồi một mình trước bàn, sắc mặt cô đơn tái nhợt.
Bóng đêm càng nồng, gió thu mang theo cái lạnh thấu xương đánh lên người Lăng Mật. Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn! Vừa vào giữa thu mà gió đêm thật lạnh, lạnh đến mức cả người cô ta phát run.