Lăng Tử Hoan chú chú nửa ngày rồi mới ấp úng mở miệng chào.
Cô núp sau lưng ghế, gương mặt sợ hãi.
Sao chú Hai lại ở đây? Làm người ta sợ muốn chết!
Sắc mặt chú ấy khó coi quá đi!
Mục Nghi nhìn Kiều Mục, thái độ cung kính gật đầu chào, “Cậu Hai!”
“Ừ...”
Kiều Mục kéo dài tiếng ừ, tầm mắt rơi vào khuôn mặt tròn tròn của Lăng Tử Hoan, híp mắt, “Xuống đây!”
“Dạ dạ!”
Lăng Tử Hoan gật đầu không ngừng, khom người xuống xe, còn hơi luyến tiếc liếc nhìn di động.
Lan Lăng Vương của cô!
Nhưng mặc kệ cái gì Vương, cũng kém vị đại vương trước mặt này!
Mục Nghi ngồi trong xe, xuyên qua cửa xe nhìn bóng dáng hai người rời đi. Ánh mắt từ từ ảm đạm, mi mắt khẽ khép lại không nhìn nữa. Anh ta xuống xe châm một điếu thuốc, rít thật mạnh.
Thuốc lá là thứ tốt để giải lao, chống buồn ngủ, giải sầu.
***
Sau khi xuống xe, Lăng Tử Hoan như một cô hầu nhỏ theo sát phía sau Kiều Mục. Bên ngoài hơi lạnh, áo khoác lại để quên trên xe, nên cô nàng chỉ mặc quần bò và sơ mi dài tay.
Cô nàng khổ sở theo sau Kiều Mục, cũng không biết anh ta muốn đi đâu. Một cơn gió thổi tới khiến cô nàng ôm lấy vai, cảm thấy bản thân thật đáng thương.
Vòng qua bãi đỗ xe, đằng trước là trang viên cây xanh với tầm nhìn trống trải. Chiếc ô che nắng trên vài chiếc bàn vuông để ngồi ngắm cảnh đã được thu lại, chỉ còn diềm ô theo gió đong đưa.
Trên đường đi tới đây, không hiểu sao Kiều Mục lại cảm thấy phiền muộn.
Cho đến khi giẫm lên cỏ xanh, anh ta mới thong thả dừng bước.
Quay đầu lại nhìn, phiền muộn trong nháy mắt bị một nỗi xót xa trong lòng đánh tan.
Cô nàng cũng muốn mặc áo khoác mà, nhưng vẻ mặt “Ông đây rất không vui” của chú Hai làm cô không dám trì hoãn chứ sao.
Kiều Mục thở dài, đưa tay cởi cúc áo tây trang của mình. Sau khi cởi áo ra, anh ta liền vươn tay khoác áo lên người cô.
So với lần trước ném thẳng lên đầu cô thì động tác lần này dịu dàng hơn nhiều.
Cảm giác ấm áp trên vai truyền tới toàn thân, Lăng Tử Hoan đút tay mình vào ống tay áo rộng lớn của anh ta, cánh tay nhỏ bé của cô nàng hoàn toàn bị bao phủ. Lăng Tử Hoan vung vẩy ống tay áo, ngước nhìn Kiều Mục, “Chú Hai cũng tới tham gia đấu giá từ thiện à?”
“Ừ.”
Kiều Mục nhàn nhạt đáp một tiếng, cổ họng hơi ngứa, cảm thấy muốn hút thuốc. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
“À...” Lăng Tử Hoan chăm chú nhìn sườn mặt góc cạnh của anh ta, thấy anh ta có vẻ không vui thì mím môi nhỏ hỏi, “Chú Hai, chú có tâm sự à?”
“Không có!”
“À...”
Không ai nói gì nữa!
Lăng Tử Hoan hậm hực đứng cạnh vung vẩy ống tay áo, mũi chân đá đá mặt cỏ, phồng má tự mình ngẩn người.
Im lặng làm tiếng gió thổi càng rõ ràng.
Lát sau, Lăng Tử Hoan nghe thấy Kiều Mục ho nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn thì thấy anh ta nghiêm mặt nhìn thẳng phía trước, đứng đắn hỏi: “Lúc nãy chơi gì thế?”
Nếu cô nhóc thích thì anh ta cũng có thể chơi với cô.
Nói đơn giản là anh ta không muốn nhìn thấy cô nhóc chơi với người khác vui vẻ như vậy!
Lăng Tử Hoan ngẩn người ra trước, sau đó liền toét miệng bắt đầu ba hoa liên tục, “Chú Hai, cháu nói cho chú biết, trò chơi này...”
Kiều Mục nghe xong chỉ thấy nhức đầu!
Cái gì Lan Lăng Vương cái gì Tôn Ngộ Không, hai người này ở cùng thời đại à?
“Chú Hai, có phải nghe là thấy rất muốn chơi không?” Lăng Tử Hoan đứng trước mặt anh ta, vừa nói vừa khoa tay múa chân, động tác nhìn sao cũng thấy rất đáng yêu.
Kiều Mục không nhịn được, đưa tay xoa đầu cô bé, một lần không đủ, lại xoa thêm hai cái, “Lúc nào cũng chỉ biết chơi, không có tiến bộ!”
Câu này nghe như bề trên dạy dỗ trẻ con không hiểu chuyện.
Lăng Tử Hoan không nói nữa, cắn môi nghiêng đầu nhìn anh ta, mím môi lúng túng, “Lại nói cháu! Vẫn là Đầu Gỗ tốt nhất, ít nói lại còn chơi với cháu nữa.”