Người Dấu Yêu Ơi

Chương 235



EM DÂU, EM THẬT XẤU XA!
Chiếc nhẫn tròn màu trắng được người đàn ông dùng thái độ thành kính đeo vào ngón áp út của cô. Anh nhẹ nhàng cầm đầu ngón tay của cô, đặt một nụ hôn ngắn ngủi lên mu bàn tay cô.

Anh rủ mắt nhìn bàn tay đang đan vào nhau của hai người, kim cương chiếu rọi phát sáng, giọng điệu trầm thấp từ tính nói, “Nếu có thời gian thì đến ngân hàng Lệ Thành một chuyến.”

Nghiên Thời Thất nhìn anh, dè dặt vuốt ve chiếc nhẫn, luồng sáng trong mắt chiếu rọi, lộ ra vẻ ngây thơ và mờ mịt, “Để làm gì?”

Thời điểm này mà nhắc tới đi ngân hàng Lệ Thành...

Bỗng dưng cô nhớ đến anh từng nói, sính lễ tặng cô đều đang nằm trong két sắt ngân hàng.

Chẳng lẽ là thứ gì đó muốn cô đi xem?

Nhưng mà, ngày mai cô phải lên đường đi Đế Kinh rồi.

Nghiên Thời Thất suy nghĩ mấy giây rồi mới thở dài lên tiếng, “Vậy đợi khi nào em từ Đế Kinh về đi. Chuyến tàu của em khởi hành tám giờ sáng ngày mai rồi.”

“Không sao, không gấp.”

Anh buông đầu ngón tay của cô ra, tiến lên một bước, ôm cô vào lòng mình.

Môi anh dán lên tóc của cô, nghiêng mặt khẽ hôn một cái, “Là Kiều Mục đưa ảnh trăm ngày trong tập hình cho em hả?”

Nghiên Thời Thất vùi trong lòng anh gật đầu, nghĩ đến mấy chữ in nổi nhột nhạt kia, gương mặt của cô lập tức đỏ bừng lên rất đáng nghi.

Mặc dù những lời đó rất nhột nhạt nhưng tất cả đều là lời mà cô muốn nghiêm túc nói cho anh nghe.

Lúc này, anh khẽ vuốt ve sống lưng cô, nói khẽ bên tai cô: “Ngoan, lần đầu chúng ta gặp mặt cũng không phải vào cuối tháng tám.”

“Hả? Vậy là...” Lúc nào.

Lời còn chưa nói ra khỏi miệng thì trong hành lang đã có người gọi: “Chú Tư! Hai người làm xong chưa vậy?”

Nghiên Thời Thất: “...”

Anh hai Kiều bị Mặc Lương Vũ lây bệnh rồi đúng không?

Anh buông cô ra, sắc mặt dịu dàng, chỉ hôn lên môi cô mà không nói tiếp, sau đó dắt cô ra khỏi phòng ngủ.

Hai người đi tới cửa cầu thang vòng cung tầng hai, nhìn thấy Kiều Mục đứng trên bậc thang tầng một, chống nạnh nhướng mày, sắc mặt như đang suy nghĩ gì đó.

Ánh mắt của anh ta chần chừ lướt qua gò má, cổ, môi của Nghiên Thời Thất, cuối cùng cũng đưa ra một kết luận, ừm, miệng lại sưng rồi.

Còn những chỗ khác, tạm thời không nhìn thấy.

Tần Bách Duật dắt Nghiên Thời Thất bước xuống cầu thang, ánh mắt rét lạnh sắc bén khóa chặt tầm mắt của Kiều Mục. Sau khi đi hai bước, đôi mắt sâu thẳm của anh híp lại, giọng điệu mang theo sự nguy hiểm, “Anh nhìn cái gì?”

Kiều Mục đang tìm “dấu ô mai”: “...”

Anh ta lườm Tần Bách Duật, gương mặt tràn đầy mất hứng.

Chỉ có cậu là có vợ?

Lúc ánh mắt anh ta lướt qua mười ngón tay đang đan vào nhau của hai người thì mơ hồ có luồng ánh sáng chợt lóe lên.

“Eo ôi, sao mới lên lầu một lúc đã có thêm hai cái vòng chó rồi?”

Hai người đeo vòng chó trên ngón áp út: “...”

Nghiên Thời Thất biết Kiều Mục là đang cố ý trêu chọc, nên kéo lấy tay của người đàn ông bên cạnh lên lắc lư, cười tươi như hoa: “Nếu anh hai Kiều hâm mộ, hay là em tặng riêng cho anh một chiếc cỡ lớn, cái loại có thể mang trên cổ ấy.”

“Ha ha ha ha!” Đây là tiếng cười của Hàn Vân Đình.

“Ha ha!” Ngay cả Tần Bách Duật bên cạnh cũng phải bật cười.

Chỉ trừ Mặc Lương Vũ vẻ mặt ỉu xìu khi nghe thấy câu này cũng duỗi dài cổ, ai oán nói: “Chị dâu, tặng cho em một chiếc đi. Con cẩu độc thân em đây cũng sắp bị hai người ngược thành chó điên luôn rồi.”

Kiều Mục bị chẹn ngang khó thở cả buổi sau mới tìm về được giọng nói của mình, nghiêm mặt lại, giả vờ tức giận: “Em dâu, em thật là xấu xa!”

Nghiên Thời Thất cười thoải mái. Nhìn thấy bộ đồ dùng pha trà trên bàn trà, cô nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, nhích lại gần bả vai của anh rồi hỏi: “Em pha trà uống có ngon không?”

Chỉ có mấy giây đi xuống lầu này thôi mà thức ăn cho chó đã vỗ lên mặt cả tấn rồi.

Thật ngán chết mịa đi!
Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Kiều Mục cảm thấy mình rất uất ức.