Người Dấu Yêu Ơi

Chương 245



THỨC ĂN CHÓ Ở MỌI NƠI!
Vào quán bar, bên trong thật sự giống như Lãnh Dịch Trì đã nói, rất yên tĩnh, ngọn đèn hơi mờ, không có nhạc sống xập xình ồn ào, chỉ có nhạc nhẹ phiêu đãng ở từng góc nhỏ.

Ba người vừa ngồi xuống khu VIP thì điện thoại của Nghiên Thời Thất vang lên.

Nhìn màn hình hiển thị, thoáng chốc lòng mềm mại như nước.

“A lô, anh Tư.”

Cô thích gọi anh là anh Tư, không giống như cách vợ chồng thường xưng hô với nhau, độc nhất vô nhị, giống như là lời ân ái nỉ non chỉ thuộc về hai người bọn họ.

“Em đang làm gì?” Giọng nói trầm ấm của anh truyền đến, rất giống mùi rượu thoang thoảng trong quán, rất say lòng người.

Cô cắn nhẹ môi, đối diện với ánh mắt trêu chọc của Tần Bách Noãn, lời nói không qua não đã bật thốt ra: “Em đang ở quán bar với chị Ba.”

Nói xong, đầu dây bên kia trở nên im ắng, giọng anh lạnh xuống, giống như gió rét: “Đưa điện thoại cho Tần Bách Noãn!”

Ôi, giận rồi!

Đây là chị gái kiểu gì thế?

Dẫn người phụ nữ của anh đi quán bar?

Nghiên Thời Thất nhạy bén ngửi được sự lạnh lẽo của anh, thầm nghĩ không ổn, áy náy nhìn Tần Bách Noãn, đưa di động qua cho cô, mấp máy môi: “Bảo chị nghe điện thoại...”

Tần Bách Noãn không hề bị ảnh hưởng, nhướng mày cười, cầm lấy di động áp lên tai, câu đầu tiên là: “Làm sao? Thập Thất đi với chị cậu cũng không yên tâm à?”

Cũng không biết Tần Bách Duật nói gì mà Tần Bách Noãn bị chọc tức, bật cười, “Cái gì gọi là đi cùng chị cậu mới lo, có tin chị đánh cậu không hả!”

Sau đó, điện thoại bị cúp.

Tần Bách Noãn ngạc nhiên nhìn màn hình di động, cuối cùng lặng lẽ hít thật sâu. Thôi bỏ đi, sinh vật khó ở nhất nhà họ Tần chính là Tần Bách Duật.

Đúng là chị gái không bằng vợ.

“Ông xã...” Tần Bách Noãn trả lại di động cho Nghiên Thời Thất, đang muốn làm nũng mách Lãnh Dịch Trì thì di động của anh đã vang lên.

Người gọi: Chú tư Tần!

Thấy vậy, Nghiên Thời Thất lúng túng gãi gãi mặt, nhìn Tần Bách Noãn ngượng ngùng nói: “Xin lỗi chị Ba, em không biết anh ấy lại...”

“Xin lỗi gì chứ!” Tần Bách Noãn đẩy một ly cocktail đến trước mặt cô, “Tính chú Tư vốn vậy rồi, không thấy chú ấy đã gọi cho chồng chị à! Đàn ông bọn họ lắm chuyện lắm. Kệ đi, núi cao hoàng đế ở xa, nó có thể giết tới thì thế nào!”

Lãnh Dịch Trì nghe cô nói vậy thì nhìn cô đầy bất đắc dĩ, sau đó đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại.

Tần Bách Noãn trò chuyện thoải mái với Nghiên Thời Thất như một đôi bạn lâu năm, nói mãi không hết chuyện.

Lãnh Dịch Trì nghe xong điện thoại quay lại thì ly cocktail trước mặt hai người đã vơi đi một nửa. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Anh cau mày nhìn ly rượu trước mặt Tần Bách Noãn, tiện tay cầm về chỗ của mình, rồi lấy nước ngọt bên cạnh, rót cho chị nửa ly, “Em quên mình bị dị ứng cồn à? Uống cái này đi.”

Nghiên Thời Thất chống cằm nhìn cảnh này thì cảm thấy thức ăn chó ụp hết lên mặt mình.

Tần Bách Noãn liếc ly nước ngọt trước mặt, cầm lên uống một ngụm, nhăn mày lại, “Rượu cocktail không nặng độ lắm mà, cái này uống không ngon.”

Lãnh Dịch Trì không nói gì, dù sao cũng đã cướp ly rượu đi, quyết tâm không để cô uống, vẻ mặt rất độc tài.

Lúc này thấy Tần Bách Noãn nhíu mày, anh lại không đành lòng, nhẹ giọng an ủi, “Độ cồn thấp vẫn là rượu. Nếu không thích uống nước ngọt thì anh gọi nước trái cây cho em nhé.”

Theo điệu nhạc du dương, ánh mắt Nghiên Thời Thất hơi mơ màng. Trong một đêm thế này, ăn nhiều thức ăn chó như vậy, cô rất nhớ Tần Bách Duật.

Anh không gọi lại nữa, chắc là không muốn làm phiền cô.

Lát sau, Lãnh Dịch Trì nhận được một tin nhắn WeChat.

Anh mở ra nhìn, nói: “Chú Hai tới rồi!”