Người Dấu Yêu Ơi

Chương 251



CỨ NHƯ VẬY CŨNG TỐT!
Kiều Mục rất khẩn trương. Trong điện thoại, nhóc con vừa gọi một tiếng “chú Hai” xong liền bắt đầu nghẹn ngào khóc.

Làm anh ta rất đau lòng.

Biết Lăng Tử Hoan đang ở phòng khách sạn Thủy Trấn, Kiều Mục không làm cả thủ tục nhập phòng mà xách va li đi thẳng tới thang máy.

Đến tầng của phòng khách sạn, Kiều Mục hấp tấp đẩy va li ra khỏi thang máy, nhanh chóng tìm được số phòng Lăng Tử Hoan đang ở.

Cửa phòng khép hờ, anh không chần chừ đẩy cửa tiến vào.

Vừa bước được hai bước, anh ta chợt nghe tiếng Lăng Tử Hoan yếu ớt hô nhẹ, “Đầu Gỗ, đau quá...”

Kiều Mục: “!!!”

Anh ta trấn an bản thân, ném va li ở cạnh cửa rồi đi thẳng vào phòng khách rộng rãi, để rồi nhìn thấy Lăng Tử Hoan đang nằm trên xô pha lăn lộn, trên người còn đắp chăn. Mục Nghi thì ngồi xổm trước mặt cô nàng, đang xé bỏ giấy bọc của miếng giữ ấm có hình Minion.

Cảm thấy trong phòng có hơi thở xa lạ, Mục Nghi khựng lại, nghiêng mắt liếc nhìn. Vừa nhìn thấy Kiều Mục thì anh ta ngây ngẩn một lát.

Sao cậu hai Kiều lại ở Đế Kinh?!

Kiều Mục bắt gặp ánh mắt của anh ta, ngắn ngủi mấy giây lại giống như đao kiếm va chạm, giao chiến trực diện.

Trận này không phân thắng bại, bởi vì Mục Nghi dời mắt đi trước.

Mục Nghi đặt miếng giữ ấm lên bàn, đứng dậy đi tới trước mặt Kiều Mục, thái độ kính cẩn lễ độ, “Cậu Hai.”

“Ừ.” Kiều Mục đáp một tiếng, ánh mắt lại rơi vào miếng giữ ấm, mơ hồ đoán ra “chứng bệnh” của cô nhóc.

Cái thứ kia thì chỉ dùng khi con gái bị đau bụng kinh thôi.

Lăng Tử Hoan nghe tiếng động thì trở người lại, dựa vào xô pha nhìn sang, thấy Kiều Mục thì vô cùng tủi thân mím môi, “Chú Hai...”

Mục Nghi nghe giọng nói mềm mại kéo dài của cô nàng mà khẽ mím môi, “Cậu Hai, cô Lăng khó chịu trong người, phiền anh chăm sóc giúp, tôi đến phim trường trước.”

Nói xong cũng không đợi Kiều Mục đáp lại, anh ta chậm rãi đi thẳng ra cửa, chỉ lưu lại một bóng lưng cao lớn lạnh lùng.

Khoảnh khắc cửa vừa đóng lại, đáy mắt Mục Nghi chỉ còn một mảng u ám lạnh lẽo.

Như thế cũng tốt.

Ngay từ khi bắt đầu đã biết, thân phận chính là khoảng cách không thể vượt qua.

Ngay cả thích cũng chỉ dám đặt trong đáy lòng, tích lũy từng ngày.

Cứ như vậy đi, mọi thứ đều hoàn hảo. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

***

Sau khi Mục Nghi rời đi, Kiều Mục khép hờ mắt, thu lại vẻ nặng nề trên khuôn mặt tuấn tú.

“Chú Hai...” Nhóc con yếu ớt hô một tiếng, cũng gọi lại tâm tư đang trôi xa của anh ta.

Kiều Mục tiện tay cởi áo khoác ném sang một bên, đến trước xô pha, khom lưng đặt tay lên trán cô nàng, “Sao thế?”

Lăng Tử Hoan tủi thân cực kì, tay dưới chăn không ngừng xoa bụng nhỏ, “Cháu đau bụng...”

Kiều Mục thở dài, vừa bất đắc dĩ lại vừa cảm thấy may mắn sau khi sợ hãi.

Vừa nghe cô nhóc khóc, lòng anh ta đã rối loạn cả lên.

Khoảng cách ngắn ngủi từ sảnh đến phòng cô, anh ta nghĩ tới rất nhiều giả thiết, sợ cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sợ cô bị thương.

Cậu hai Kiều cũng có ngày sợ hãi như thế, thật sự rất tức cười.

Kiều Mục đỡ Lăng Tử Hoan ngồi dậy dựa lên lưng ghế xô pha, ôm vai kéo cô vào lòng, chậm rãi dán lòng bàn tay lên bụng cô, “Chú Hai xoa xoa một lúc sẽ không đau nữa.”

Lăng Tử Hoan ngoan ngoãn dựa trong lòng Kiều Mục, tư thế này có chút thân mật, còn hơi mờ ám.

Cô nàng chớp chớp mắt, đôi mắt đen láy nhìn chăm chú bàn tay đang xoa bụng của mình, ánh mắt mông lung hơi ngượng ngùng. Tuy rằng cách một lớp chăn nhưng cô cảm giác được nhiệt độ dần thấm vào.

Rất thần kì!

Bàn tay chú ấy không nhẹ không nặng, hình như thật sự có thể giảm đau bụng.