LÚC NÀO RỒI CÒN Ở ĐẤY MÀ TÌNH TỨ Nghiên Thời Thất nghe Kiều Mục nói xong lập tức hoảng sợ.
Hình như cô vừa ngủ một giấc không thật.
Lăng Tử Hoan là cô chủ nhà họ Lăng, Lăng Mật là cô của con bé?
Vậy con bé ở cạnh mình...
Vừa nghĩ đến đây, Nghiên Thời Thất lại vội vàng đè ý niệm này xuống.
Lăng Tử Hoan theo cô hơn nửa năm, chưa từng vượt quá giới hạn bao giờ, thậm chí thái độ bảo vệ của cô bé với cô rất rõ ràng.
Cô cũng không phải người không vững tâm, sẽ không vì vài câu nói của người khác và thân phận thật của Hoan Hoan mà nghi ngờ ý đồ của con bé.
Cô càng thêm tin tưởng cảm nhận của mình và những gì mình thật sự trải qua.
Nghiên Thời Thất im lặng, suy nghĩ cũng dần rõ ràng.
Lăng Tử Hoan không chớp mắt nhìn cô chăm chú, khóe môi méo xệch, nước mắt như sắp trào ra.
Cô nàng sợ chị Thập Thất không tin mình, sợ cô cho rằng mình có mục đích khác.
Thật sự không phải...
“Chị...”
Lăng Tử Hoan yếu ớt gọi một tiếng, đổi lại ánh mắt lạnh lẽo của Tần Bách Duật. Anh trầm giọng nhắc: “Gọi cô ấy là thím Tư.”
Kiều Mục: “...”
Mợ nó là lúc nào rồi mà còn không quên tình tứ?
Không thấy nhóc con nhà tôi sắp khóc rồi à?!
Kiều Mục lườm Tần Bách Duật, mím chặt môi mỏng, biểu thị bản thân không vui.
Lăng Tử Hoan hít hít mũi, liếc nhìn Kiều Mục, vừa định mở miệng thì Mục Nghi đã dẫn nhân viên phục vụ đẩy cửa vào.
Tần Bách Duật vỗ vỗ lưng Nghiên Thời Thất, dịu dàng nhắc nhở, “Ăn gì đi đã.”
“Hả? À, được!”
Nghiên Thời Thất đang ngẩn người thì bị anh cắt ngang. Lúc cô nhìn về phía toa đẩy đồ ăn thì ánh mắt vẫn còn mơ hồ, rõ ràng là còn chưa hoàn hồn.
Cho đến khi một bát cháo trắng được anh đặt vào tay cô, cô vuốt ve thành bát ấm áp, cầm thìa khuấy lên rồi mới nhìn về phía Lăng Tử Hoan, “Hoan Hoan, vừa rồi em nói gì thế?”
Thái độ không đổi, giọng nói vẫn êm dịu như cũ, chỉ có vẻ mặt là hơi ngơ ngác.
Lăng Tử Hoan bấm chặt móng tay vào lớp da xô pha, cắn môi thì thầm như muỗi kêu: “Thím Tư, không phải cháu cố ý lừa thím đâu, thím đừng giận cháu có được không?”
Khóe mắt nhóc con đỏ ửng, giọng nói cũng tràn đầy van nài.
Nghiên Thời Thất vừa ăn một ngụm cháo, cảm giác dạ dày ấm áp làm cô thoải mái tới híp mắt.
Nghe Lăng Tử Hoan nói, cô nuốt cháo xuống, quay người nhìn cô hỏi ngược lại: “Không giận mà! Sao lại phải giận em chứ?”
“Thật không ạ?” Đôi mắt Lăng Tử Hoan lập tức lấp lánh, như đã khôi phục dáng vẻ trước đó, suýt nữa mừng tới nhảy dựng lên.
Nhưng khi chạm phải ánh mắt của Kiều Mục và Tần Bách Duật ném tới, cô nàng lại như quả bóng xì hơi.
Nghiên Thời Thất ăn cháo xong, người cũng tỉnh táo rất nhiều. Từ nãy đến giờ, cô đã đoán được đại khái mọi chuyện rồi. Cô quay người nhìn Tần Bách Duật và Kiều Mục, “Hai người có muốn ra ngoài một lúc không?” Nguồn : we btruy en onlin ez.com Cô muốn nói chuyện riêng với Lăng Tử Hoan.
“Cũng được.” Tần Bách Duật đáp, thái độ dung túng đến không có đạo lý.
Mặc dù Kiều Mục không quá tình nguyện, nhưng lại nghĩ tới thái độ làm người của Nghiên Thời Thất thì cũng gật đầu đồng ý.
Hai người ra khỏi phòng, Mục Nghi cũng theo ra.
Phòng khách sạn rộng lớn chỉ còn lại mùi thuốc lá nồng nặc của bọn họ lưu lại.
Nghiên Thời Thất đứng dậy mở cửa sổ, lúc kéo màn cửa ra, một làn gió mát phả vào mặt, rất sảng khoái, cũng thổi tan sự mờ mịt của cô.
Lăng Tử Hoan vẫn không nhúc nhích ngồi chỗ cũ, nhìn cô chăm chú.
“Hoan Hoan, em thật sự là cô chủ nhỏ nhà họ Lăng à?”
Nghiên Thời Thất quay lại bàn trà, vừa cầm đồ ăn lên ăn vừa nhìn Lăng Tử Hoan.
Nhìn thấy cô nàng gật đầu, bộ dáng khẩn trương ảo não. Nghiên Thời Thất bật cười lắc đầu, “Em sao thế? Không thích làm cô chủ thì cũng thôi, sao phải chạy đi làm trợ lý chứ?”