ĐI TỚI NHÀ HỌ LĂNG! Hai ngày sau, Nghiên Thời Thất bàn bạc với Lưu Khánh một hồi, nhân dịp cuối tuần xin nghỉ rời khỏi đoàn phim.
Hiện giờ, phân đoạn ở Đế Kinh của cô đã quay được hơn phân nửa. Vì biểu hiện của cô rất tốt, thường ngày cũng rất chuyên nghiệp, cho nên Lưu Khánh đã phá lệ châm chước, cho cô tạm thời nghỉ phép, cũng bày tỏ sẽ dời phân cảnh của cô sang tuần tới tiến hành quay chụp.
Mà hai ngày cô xin nghỉ này cũng vừa khéo rơi vào cuối tuần, nên ông ấy cũng định sắp xếp cho cả đoàn phim nghỉ ngơi một ngày.
Nhận được sự đồng ý của ông ấy, Nghiên Thời Thất rất biết ơn. Để tiết kiệm thời gian, cho nên ngay sáng thứ bảy cô đã ngồi máy bay bay về Lệ Thành.
Đây là máy bay tư nhân của nhà họ Tần, còn là đường bay tạm thời mở rộng để cất cánh.
Hai giờ sau, máy bay hạ cánh, hai người Nghiên Thời Thất lập tức chạy tới nhà họ Lăng.
Trên đường đi, Tần Bách Duật nhận thấy Nghiên Thời Thất nóng lòng ngồi không yên, nên bèn ôm lấy bả vai cô kéo vào lòng, dịu dàng an ủi, “Không cần lo lắng, anh Cả rất thương con bé.”
Nghiên Thời Thất tựa vào anh, nặng nề thở ra một hơi, “Đã qua rất nhiều ngày rồi mà tin nhắn em gửi cho Hoan Hoan vẫn luôn chìm dưới đáy biển, điện thoại cũng không thông. Anh nói xem, có khi nào anh Cả của anh đã phạt con bé rồi không?”
Khiến con bé không dậy nổi, cũng không thể nhúc nhích gì đó.
Con người vẫn luôn là như vậy, bởi vì lo lắng sợ hãi mà suy nghĩ đến rất nhiều kết quả không tốt.
Bằng vào sự yêu thương của anh Cả dành cho Lăng Tử Hoan thì ngay cả một sợi tóc anh cũng không nỡ đụng vào nữa, thì làm sao mà trừng phạt về mặt thể xác chứ.
Nghiên Thời Thất không nói gì cả, cô tin tưởng anh, nhưng không thể tin Lăng Vạn Hình!
***
Nhà họ Lăng nằm ở phía Bắc Lệ Thành, là một nơi có vị trí địa lý phong thủy rất tốt. Trong phong cảnh tựa lưng vào núi trước mặt là nước, trang viên kiểu châu Âu của nhà họ Lăng lộ ra dưới chân một dãy núi xanh ngát.
Phía trước tòa kiến trúc là một hồ nước mênh mông, mang phong cách châu Âu rộng lớn, dọc theo hai bên đường phủ kín bởi cây cối bãi cỏ được dày công cắt tỉa.
Trang viên trước mắt hiện ra vẻ nguy nga tráng lệ dưới ánh mặt trời, trong mắt Nghiên Thời Thất chỉ có nhìn thấy một chữ: Giàu!
Nếu nói nhà tổ của họ Tống ở Tuyền Thành tràn ngập văn hóa lắng đọng bên trong, vậy thì trang viên nhà họ Lăng chính là xa hoa. Mỗi một viên gạch đắp lên đều là tiền.
Bánh xe nghiền ép đá cuội chậm rãi dừng lại trước cửa biệt thự trang viên.
Chẳng mấy chốc đã có vài người từ trong hành lang lát đá cẩm thạch bước ra. Đi trước nhất là chú Lăng quản gia khoảng hơn năm mươi tuổi, mặc một bộ quần áo Tôn Trung Sơn, đeo mắt kính.
“Cậu Tư, cậu đã tới rồi!”
Từ sáng sớm, bọn họ đã nhận được thông báo, biết cậu Tư sẽ dẫn theo cô Tư tới, cho nên lúc này ông mới dẫn theo mấy người giúp việc đến xếp thành hai hàng trước cửa chào đón.
“Chú Lăng!” Tần Bách Duật hơi gật đầu, Nghiên Thời Thất ở bên cạnh cũng gọi theo một tiếng.
Chú Lăng cười hiền hòa thân thiện, vội vàng lên tiếng đáp lại rồi mới dẫn bọn họ bước lên bậc thang.
Ông vừa đi vừa nói, “Cuối cùng thì cậu đã tới, mau giúp khuyên ông chủ đi. Mấy ngày này ông ấy và cô chủ nhỏ giận dỗi nhau. Nhìn hai người không ăn ngon ngủ yên mà tôi cũng thấy đau lòng.”
Nghiên Thời Thất đi theo anh vào trong căn biệt thự. Trong phòng khách rộng mở thông thoáng, đèn pha lê to lớn treo trên đỉnh đầu, phía trước là cầu thang xoắn ốc đối xứng nhau. Trước hành lang tầng hai có một người đàn ông đang cầm điếu xì gà trên tay đứng đó.
Lăng Vạn Hình, ông chủ hiện giờ của nhà họ Lăng, từ trên cao nhìn xuống phòng khách.
“Chú Tư tới rồi!”
Lúc ánh mắt anh ta lướt qua trên người Nghiên Thời Thất thì chân mày khẽ nhíu lại, quan sát mấy lần.
Đây chính là ngôi sao đã cuỗm lấy con gái cưng của anh đi sao? w๖ebtruy๖enonlin๖ez “Xuống đây trò chuyện đi?” Tần Bách Duật đứng giữa phòng khách, ngước mắt nhìn Lăng Vạn Hình, sau đó nắm tay Nghiên Thời Thất đi về phía bên phải phòng khách.