ÔN TRI DIÊN MẤT TÍCH RỒI! Ngày hôm sau, khi Nghiên Thời Thất rời khỏi nhà họ Lăng, Lăng Tử Hoan lập tức bị đưa đi.
Lần này, Lăng Vạn Hình đã sắp xếp một đội ngũ nhân viên an ninh hộ tống cô nàng đi Mỹ, đồng thời yêu cầu bọn họ ở bên cạnh cô cho đến khi tốt nghiệp.
Lăng Vạn Hình cũng chỉ mới biết gần đây, những hình ảnh về khuôn viên trường đại học mà Lăng Tử Hoan đã gửi cho ông ta đều con mợ nó được tải xuống từ trên mạng.
Có lúc, con gái của mình quá thông minh cũng thật là đau đầu.
***
Ngày hôm sau, chủ nhật, Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật đã ở Vịnh Lâm Hồ.
Kế hoạch của bọn họ là trở lại Đế Kinh lúc năm giờ chiều.
Lúc này, tám giờ sáng, Nghiên Thời Thất ngồi ở ban công nhỏ trên tầng hai của Vịnh Lâm Hồ, nhìn ra khung cảnh ở phía xa, tâm trạng phức tạp.
Hôm nay Hoan Hoan đã được đưa đi. Cô nhận được một tin nhắn do cô nàng gửi đến vào lúc ba giờ đêm.
Đại khái là lo lắng giữa chừng có biến, nên Lăng Vạn Hình không để bất cứ ai đi tiễn.
“Tại sao em lại ngồi đây một mình?” Ở đằng sau, anh vừa tắm xong, mặc áo ngủ đi đến sau lưng cô, vuốt ve bờ vai gầy gò của cô, áo chạm vào da hơi lạnh.
Nghiên Thời Thất hơi ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đen của anh, kéo tay anh lên má cọ xát, “Nghĩ đến chuyện sau này không có Hoan Hoan bên cạnh, em hơi không quen.”
“Dù sao cũng sẽ quay lại. Nếu em thật sự nhớ con bé, em có thể đi thăm.”
Nghiên Thời Thất thở dài, trong lòng biết những gì anh nói là có lí, nên cũng đành chấp nhận sự thật này.
Trước đây cô cũng có các trợ lý khác, nhưng không ai trong số họ để lại những dấu ấn sâu đậm trong trái tim cô như Hoan Hoan.
Anh kéo chiếc ghế mây sang một bên, ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn khuôn mặt cô đơn nặng trĩu của cô.
Nhiệt độ ở Lệ Thành ấm hơn so với Đế Kinh. Mặc dù gió thu vẫn hơi lạnh, nhưng không như gió của Đế Kinh khiến người ta lạnh phát run.
Sau khi ngồi được một lúc, Nghiên Thời Thất kéo anh trở về phòng. Chị Lâm biết họ đã trở lại, lúc này đang chuẩn bị bữa sáng ở trong bếp.
Khi họ bước xuống cầu thang, chị Lâm chuẩn bị đi lên lầu nhìn thấy bóng dáng họ thì nói: “Thưa cậu chủ, điện thoại của cậu đổ chuông nãy giờ.”
Anh nhận điện thoại từ chị Lâm, nhìn màn hình hiển thị người gọi, sau khi kết nối thì kéo Nghiên Thời Thất đến ghế xô pha trong phòng khách. “Chị Ba?”
Là điện thoại của Tần Bách Noãn.
Nghiên Thời Thất buông tay anh, định vào bếp xem, nhưng dường như nghe thấy giọng nói trong điện thoại của chị Ba rất lo lắng.
Xảy ra chuyện gì rồi? Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com “Được, em hiểu rồi. Em sẽ cử người đi tìm.”
Thấy anh cúp điện thoại, Nghiên Thời Thất đang muốn rời đi lại dừng lại, nhìn anh khó hiểu: “Có chuyện gì vậy?”
Ngón cái anh xoa xoa màn hình điện thoại di động, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, điềm tĩnh nói: “Ôn Tri Diên đuổi theo Lãnh Dịch Diêm đến Lệ Thành, bây giờ mất tích rồi.”
“Hai người họ đã đến Lệ Thành?”
Lại còn mất tích?
Ôn Tri Diên lớn như vậy rồi!
Anh ừ một tiếng, rồi gọi điện cho Trác Hàn.
Nghe lời giải thích của anh, Nghiên Thời Thất biết được, thì ra Lãnh Dịch Diêm có một câu lạc bộ xe sang ở Lệ Thành, đúng lúc cuối tuần nên đến đây tham gia hoạt động.
Khi Ôn Tri Diên biết được đã đi theo cậu ta, kết quả là… không biết tại sao cô ta lại mất tích.
Bây giờ người cũng không liên lạc được, điện thoại di động cũng tắt máy. Nhà họ Ôn ở Đế Kinh rất lo lắng, vì vậy mới gọi cho Lãnh Dịch Trì và Tần Bách Noãn, muốn bọn họ giúp tìm kiếm.
Xét cho cùng thì cũng vì Tần Bách Noãn là thiên kim nhà họ Tần ở Lệ Thành. Có nhà họ Tần ra mặt giúp đỡ, điều này vẫn tốt hơn là họ ở Đế Kinh chỉ biết lo lắng.
Anh gọi điện cho Trác Hàn, đồng thời thông qua WeChat, chuyển tiếp cho anh ta một tấm hình của Ôn Tri Diên do Tần Bách Noãn gửi đến.
Tìm người không khó, nhưng trước giờ anh chưa bao giờ nghe nói Lệ Thành có một câu lạc bộ xe sang.
Vậy Lãnh Dịch Diêm đến Lệ Thành có thật sự là tham gia hoạt động không?