Người Dấu Yêu Ơi

Chương 304



TẠI SAO CÔ LẠI Ở ĐÂY?
“Cậu Cả, cậu cũng đến rồi à!”

Tất cả người giúp việc của nhà họ Nghiên đều biết Nghiên Thời Thất đang quay phim ở Đế Kinh.

Cô đột nhiên quay trở lại Lệ Thành, khiến mọi người đều rất kinh ngạc.

Nghiên Thời Thất mỉm cười với người giúp việc, nhìn từ cửa sổ sát đất phía sau khóm hoa vào bên trong, “Trong nhà có khách sao?”

Người giúp việc không chút nghĩ ngợi gật đầu. “Vâng, có một cô gái đến đây, đang ở trong phòng khách.”

Nghiên Thời Thất gật đầu, không nói gì.

Ba người định bước vào sảnh trước, thì đúng lúc bên ngoài cổng truyền đến tiếng ồn của động cơ, nghe như tiếng gầm của một chiếc xe sang trọng.

Lãnh Dịch Diêm cũng đuổi đến rồi.

Anh ta nhận được tin từ chị dâu, dựa theo định vị tìm đến nhà họ Nghiên.

Cánh cổng sắt không khóa, anh ta cứ thế bước vào, trên người mặc một bộ đồ thời trang màu đen thêu đầu hổ.

Ngay khi ngước mắt lên nhìn thấy Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật đang chuẩn bị bước vào cửa, đôi mắt của Lãnh Dịch Diêm lóe lên, bước đến trước mặt họ, “Anh Tư.”

Tần Bách Duật lạnh nhạt, ánh mắt dừng lại trên người anh ta một giây rồi rời đi.

“Chúng ta vào trong đi.” Nghiên Thời Thất mở miệng nói trước.

Cô đẩy cửa sảnh trước ra, vừa đi được hai bước thì phòng khách truyền đến một trận cười giòn giã.

Bốn người họ vừa xuất hiện ở lối vào phòng khách thì tiếng cười đột ngột dừng lại.

Vì kinh ngạc quá mức mà bà Liên đánh rơi tách trà đang cầm trong tay.

Trong phòng khách, chỉ có hai người họ. Ôn Tri Diên ngồi bên cạnh bà ta, xem ra không bị thương tổn gì, trên mặt còn mang ý cười chưa kịp giấu đi.
w●ebtruy●enonlin●e●com
“Mẹ?”

Nghiên Thời Thất đứng ngay phía trước, trong khoảnh khắc ấy, cô đột nhiên sững sờ.

Tiếng ù ù vang dội trong đầu, không phải vì nhìn thấy cảnh bà Liên và Ôn Tri Diên trò chuyện vui vẻ, mà bởi vì cô chợt hiểu ra tất cả thắc mắc quanh quẩn trong lòng trước đây.

Từ giây phút vừa gặp Ôn Tri Diên, cô cảm thấy rất quen mặt, mỗi cái nhăn mày, mỗi tiếng cười đều có cảm giác quen thuộc như từng quen biết.

Cho đến khi ngay lúc này, Ôn Tri Diên đang ngồi cạnh bà Liên. Dáng điệu chân mày khóe mắt miệng mỉm cười của hai người đều giống nhau ít nhất là bốn năm phần.

Hóa ra, cô cảm thấy Ôn Tri Diên quen thuộc là vì cô ta trông giống bà Liên.

“Con, tại sao con lại quay trở lại?” Bà Liên hoảng loạn, cốc trà rơi trên đất, vệt trà nóng văng tung tóe.

Mặc dù sự hoảng loạn của bà ta nhanh chóng được che giấu trong cử chỉ gọi người giúp việc, nhưng vẫn dễ dàng bị Nghiên Thời Thất nhìn thấu.

Bà ta khẩn trương vì điều gì?

Lại còn hoảng hốt vì cái gì?

“Bách, Bách Duật, con cũng đến rồi!”

Bà Liên không ngờ rằng sự việc sẽ thành ra thế này. Người giúp việc đang bận lau mặt đất, còn bà Liên thì như ngồi trên bàn chông.

“Anh Diêm, anh đến tìm em phải không?!” Lúc này, Ôn Tri Diên đang ngồi bên cạnh, nhìn thấy Lãnh Dịch Diêm đằng sau Tần Bách Duật, thì vội vàng đứng dậy chạy đến bên anh ta. Khuôn mặt trắng trẻo và thanh tú của cô ta đang mỉm cười.

Lãnh Dịch Diêm lạnh lùng “Ừm” một tiếng, sau đó nhìn bà Liên, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt Ôn Tri Diên, giọng điệu nặng nề: “Tại sao cô lại ở đây?”

Nụ cười trên môi Ôn Tri Diên cứng lại. Giống như một đứa trẻ làm điều gì đó sai trái, cô ta cúi đầu xuống, “Em xuống xe vốn dĩ muốn đi tìm anh, nhưng chưa kịp đuổi theo anh, thì túi xách bị người ta lấy cắp, điện thoại và ví tiền đều mất hết. Em lại không biết đường, nhưng may mà em gặp dì Liên, dì ấy đã đưa em về đây trước. Anh Diêm, anh thật lợi hại, nhanh như vậy mà anh đã tìm thấy em!”

Lời giải thích này nghe có vẻ rất chân thật, xen lẫn quá nhiều sự thật trùng hợp.

Bà Liên ngồi bên cạnh nghe thấy những lời của Ôn Tri Diên, không còn hoảng loạn nữa mà dường như đã khôi phục lại sự ung dung trước đây. Bà ta đứng dậy, mỉm cười gật đầu: “Mẹ nhìn cô bé này khuôn mặt hiền lành, lại chỉ có một mình đứng khóc rất thương tâm bên đường, nên đã đưa con bé về đây!”