EM LÀ BÀ TẦN CỦA ANH! Nghiên Thời Thất im lặng lắng nghe lời Ôn Tri Diên nói, có thể thấy cô ta được người nhà họ Ôn cưng chiều cỡ nào.
Nếu không sẽ không làm chị Ba và anh rể vội vàng chạy tới đây vì lo lắng không biết phải giải thích với họ Ôn như thế nào.
Giữa bữa cơm, Nghiên Thời Thất vẫn luôn yên lặng nhấm nháp nhưng nỗi lòng đã sớm bay xa tít tắp.
Cô ăn rất ít, không thể tập trung tinh thần. Vài sự kiện xảy ra hôm nay đã đánh vỡ sự bình tĩnh vốn có của cô.
Lúc cô buông đũa, cơm trong bát hầu như vẫn còn nguyên.
Tần Bách Duật vẫn luôn chú ý đến cô. Nhìn thấy đáy mắt cô hiện lên vẻ bối rối, anh rất xót xa, chưa ăn được bao nhiêu cũng dừng đũa.
Khác hẳn với tâm trạng nặng nề của cô, Ôn Tri Diên ngồi đối diện hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Cô ta vô cùng hưởng thụ sự quan tâm, yêu thương mà Tần Bách Noãn dành cho mình, vừa không ngừng ngoan ngoãn xin lỗi. Hình ảnh này dần dần chồng chéo lên cảnh tượng cô ta và bà Liên nói cười thoải mái trong phòng khách.
Đầu ngón tay se lạnh của Nghiên Thời Thất cuộn tròn trên đầu gối, mãi cho tới khi lòng bàn tay to rộng phủ lên mua bàn tay của cô, ấm áp xua tan hơi lạnh.
Cô dời tầm mắt, mong ngóng nhìn vào đôi mắt của anh. Cô cười nhạt, trông có vẻ miễn cưỡng.
“Chúng ta ngoài một lát nhé?”
Anh trầm giọng lên tiếng, cũng không chờ cô trả lời, đã kéo tay cô, đưa cô rời khỏi bàn ăn.
“Chú Tư, hai người ăn xong rồi à?” Tần Bách Noãn nghe vậy liền đánh mắt sang, liếc qua mâm cơm vẫn còn nguyên trước mặt họ.
Tần Bách Duật đáp lại một tiếng rồi im lặng, đưa Nghiên Thời Thất ra khỏi phòng riêng.
***
Bên cạnh sảnh ăn ngoài trời của nhà hàng Nghi Nam, Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật anh cùng nắm tay nhau đi trên hành lang.
Góc rẽ là điểm nối tiếp giữa hành lang và phía trong nhà hàng, đây là nơi khách hàng dừng lại. Anh dẫn cô rảo bước trên con đường đá cuội nhỏ. Ngoài âm thanh xào xạc của lá cây trong rừng, trong không gian chỉ còn tiếng bước chân bọn họ đang giẫm lên mặt đất.
Không biết bao lâu sau, anh mới dừng lại bên cạnh cô, thở dài ôm cô vào lòng, “Em đang nghĩ đến chuyện của mẹ mình à?”
Anh rất hiếm khi trông thấy vẻ phức tạp rối bời như vậy trên mặt cô.
Dù là trước kia hay bây giờ, cô không nên có tư tưởng gánh vác nặng nề như thế.
Nghiên Thời Thất nhẹ nhàng đặt cằm lên bờ vai anh, rầu rĩ lên tiếng, “Không hẳn là vậy. Thật ra em cảm thấy rất mỉa mai. Anh xem, nếu em không phải con của mẹ, vậy thì em là ai?”
Cô chưa từng suy nghĩ sâu sắc về nó như bây giờ.
Trước kia, khi đối mặt với những lời trách mắng nặng nề của bà Liên, cô còn tưởng bà ta không thích mình.
Nhưng khi cô tận mắt chứng kiến thái độ của bà ta với Ôn Tri Diên, cô mới nhận ra, không phải bà ta ghét con gái, bà ta chỉ ghét cô mà thôi.
Đôi tay rắn rỏi chống lên bờ vai gầy, anh nhìn cô bằng đôi mắt tràn ngập sự dịu dàng, “Em là bà Tần của anh. Dù em không phải là con gái nhà họ Nghiên, em vẫn là bà Tần.” Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Không ai có thể thay đổi được điều này.
Nghiên Thời Thất nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh. Sau khi hít sâu một hơi, lòng cô trở nên ấm áp hơn vì lời nói của anh, trên mặt cũng vơi bớt nét ủ rũ, nghiêm mặt nói: “Anh nói rất đúng, dù em không phải con gái nhà họ Nghiên, em vẫn là bà Tần.”
Dứt lời, cô bật cười thành tiếng.
Tìm niềm vui trong nỗi khổ.
May mắn thay, trong tình cảnh rối ren, cô vẫn có anh bên mình.
Nếu cô đã phát hiện ra manh mối về việc bà Liên đối xử bất công, vậy thì cô sẽ không dễ dàng buông tay.
Cô là ai, rốt cuộc Ôn Tri Diên và bà Liên quen biết nhau bằng cách nào?
Cô muốn điều tra tất cả những chuyện này, không phải vì muốn tìm gia đình ruột thịt, mà cô chỉ muốn biết những năm qua còn những điều gì bị giấu giếm mà mình không biết.