BỘC PHÁT CHỨNG HEN SUYỄN! Hơn sáu giờ tối, xe chuyên dụng vòng vo chạy tới biệt thự Đế Cảnh.
Trên đường đi, Nghiên Thời Thất đã biết Ôn Tri Diên được đưa đến bệnh viện cấp cứu vì bệnh đột phát.
Mà bữa tiệc tối do phu nhân nhà họ Ôn tổ chức cũng bị tạm thời hủy bỏ.
Chị Ba và anh rể nhận được điện thoại từ nhà họ Ôn lúc đang trên đường tới bữa tiệc, cho nên chỉ có thể bất đắc dĩ quay đầu xe trở về nhà, tiện thể gọi luôn hai người Nghiên Thời Thất đến biệt thự cùng ăn bữa cơm tối.
Bệnh đột phát kiểu này quả thật là khiến người ta trở tay không kịp.
Vào giờ phút này, trong phòng khách của biệt thự Đế Cảnh, Lãnh Dịch Diêm đang ngồi trên ghế xô pha, đặt một chân lên trên bàn trà nhỏ, cúi đầu nghịch điện thoại.
Nghe thấy tiếng mở cửa của người giúp việc, cậu ta mới ngước mắt lên nhìn, trong mắt chợt lóe lên, “Anh tư Tần.”
Sau đó, nhìn thấy Nghiên Thời Thất thì cậu ta chỉ gật đầu một cái, xem như đã nhìn thấy.
Hình như cô chưa từng nghe thấy một tiếng “Chị Tư” nào từ miệng cậu ta.
Tuy nhiên, xét thấy các giác quan của cậu ta vẫn còn tập trung trong việc xử lí chuyện Ôn Tri Diên, cho nên Nghiên Thời Thất cũng không để ý tới chuyện này lắm.
Trong phòng bếp, Tần Bách Noãn đang bận rộn, nghe thấy có tiếng động lập tức đi ra.
Trước người cô còn đeo tạp dề, rút đi bản sắc của người phụ nữ thành công, nhưng không làm suy giảm phong thái của cô.
Tần Bách Noãn chùi tay vào tạp dề, bật cười nói: “Mới đó đã tới rồi à, làm khổ hai em phải đến nơi này, đi đường mệt lắm rồi phải không? Để đền bù cho hai em, tối nay chị sẽ tự mình xuống bếp.”
Tuy nói lái xe từ tứ hợp viện đến biệt thự Đế Cảnh cũng không phải xa lắm nhưng hai người bọn họ khởi hành từ Bình Hoài, chạy tới chạy lui đều lãng phí thời gian trên đường.
Nghiên Thời Thất không muốn Tần Bách Noãn tự trách cho nên cô cười tiến lên trước, “Chị Ba, bọn em không mệt. Dù sao cũng không cách xa lắm, ăn ở đâu cũng vậy mà.”
Nói xong, cô đứng trước cửa phòng bếp ló đầu nhìn vào bên trong, lại hỏi tiếp: “Nếu là nấu cơm thì để em làm với chị.”
Tần Bách Noãn lộ ra vẻ ngạc nhiên, gương mặt mang theo chút dí dỏm nhìn về phía cô, “Em biết nấu cơm hả?”
“Một chút thôi, mấy món anh ấy thích thì em đều biết!”
Tần Bách Noãn bị nhét một mồm thức ăn chó, không khỏi trêu chọc: “Chậc chậc, kiếp trước cậu Tư đã tu được cái phúc phận gì vậy chứ.”
Mặc dù biết Tần Bách Noãn chỉ cố ý trêu chọc, nhưng Nghiên Thời Thất vẫn thấy thẹn thùng, lúng túng hơi kéo Tần Bách Noãn một chút.
Tần Bách Duật ở phía sau thấy hai người hòa thuận như vậy thì khóe môi hơi cong lên, trong mắt thoáng qua vẻ dịu dàng. WebTru yenOn linez . com
Tần Bách Noãn bắt được ánh sáng dịu dàng trong mắt anh thì đột nhiên cảm thấy anh rất vướng víu, lập tức mở miệng: “Chú Tư, anh rể của chú đang ở trong phòng sách trên lầu ấy. Chú lên trò chuyện với anh ấy một lát đi, khi nào ăn cơm sẽ gọi hai người xuống.”
“Vâng.”
Tần Bách Duật đi lên lầu, Nghiên Thời Thất cũng cởi áo khoác ra, cùng Tần Bách Noãn bận rộn bên trong phòng bếp.
Người giúp việc đứng bên cạnh cùng cô nhặt rau. Sau khi nhặt hai nhánh cần tây, cô nhìn Tần Bách Noãn đang ướp thịt cá, rồi hỏi: “Chị Ba, Ôn Tri Diên bị bệnh gì vậy chị? Có nặng lắm không?”
Trong mấy lần tiếp xúc với Ôn Tri Diên trước đây, cô không nhìn ra cô ta giống như là người có bệnh nặng.
Nếu như nhà họ Ôn đã thông báo tin tức nói đột nhiên phát bệnh thì có lẽ đây chỉ là tình huống đột ngột thôi.
Nghe thấy vậy, động tác đảo thịt cá của Tần Bách Noãn chợt khựng lại trong chốc lát rồi mới nhìn cô, “Nói là đột nhiên hen suyễn. Quản gia của nhà họ Ôn cũng không nói tỉ mỉ, nhưng chị nghe có vẻ nghiêm trọng lắm, đã được xe cấp cứu chở đi rồi.”
Bộc phát chứng hen suyễn, đó là chứng bệnh có thể lấy mạng người, đúng là rất nghiêm trọng.
Lúc này, Tần Bách Noãn bỏ thịt cá đã ướp vào trong đĩa, vừa rửa tay vừa trò chuyện phiếm với Nghiên Thời Thất, “Trước đây, chị rất thích Diên Diên. Mặc dù cô bé vẫn còn nhỏ nhưng lại vô cùng hiểu chuyện. Nhưng mà, từ sau khi xảy ra chuyện ở Lệ Thành lần đó, cái nhìn của chị với đứa nhỏ này trở nên vô cùng phức tạp. Em nói thử xem một người đã lớn như vậy rồi mà đi lạc lại đứng khóc trên đường quốc lộ, rốt cuộc là được bảo hộ kĩ quá, hay là không có đầu óc chứ?!”