TRONG LÒNG ANH RỂ MẤT THĂNG BẰNG! Vì lời nói của cô mà âm sắc của anh trở nên nồng nàn hơn, lộ ra vẻ cảm khái, “Ừ, hơn một tháng!”
Rất ngắn, nhưng lại rất dài.
Nghiên Thời Thất nghe thấy anh lặp lại lời mình, thì vô thức ngước mắt lên nhìn anh.
Dưới ánh trăng, đôi mắt long lanh nước của cô tràn ra ánh sáng nhạt, trong suốt phản chiếu đường nét của anh. Cô hơi do dự, chần chừ, trên mặt lộ ra vẻ căng thẳng.
Qua một lát sau, cuối cùng cô không thể nhịn được mà nói ra nghi vấn vẫn luôn giữ lại dưới đáy lòng: “Anh Tư, có phải anh... có nỗi niềm khó nói gì không?”
Chẳng hạn như, bệnh kín gì đó.
Cô vừa dứt lời, thì đêm nay dường như lại lạnh hơn một chút.
Cô hơi co rúm người lại, nhìn sang hướng khác, không dám đối diện với đôi mắt đốt người của anh.
Sâu trong đáy mắt sâu thẳm của Tần Bách Duật chợt lóe lên ý cười bất đắc dĩ mà Nghiên Thời Thất không nhìn thấy được.
Thì ra cô cho rằng anh có bệnh kín.
Anh im lặng, không đáp trả. Điều này khiến cho trong lòng Nghiên Thời Thất bắt đầu lung lay.
Có phải cô đã đâm trúng chỗ đau của anh rồi không?
Cô hơi buồn phiền hối hận, biết vậy thì đã không hỏi rồi!
Nghiên Thời Thất cũng không phải là người thích tình sắc, chỉ là nghi ngờ nên mới có thể hỏi như vậy thôi.
Nếu như anh có bệnh kín thì chắc chắn không thể dễ dàng nói ra miệng được, cô không nên lắm mồm.
Nghiên Thời Thất đang tự ảo não khó chịu, trong đầu bắt đầu diễn xuất một bộ phim tình yêu kiên trinh “Người đàn ông mắc bệnh kín, cô cũng không rời không bỏ”.
Đúng, không rời không bỏ.
Vừa nghĩ như vậy, Nghiên Thời Thất hơi rụt bả vai lại, chui vào lòng anh, đổi chủ đề, “Lạnh quá, chúng ta vào phòng đi.”
Tần Bách Duật vẫn không lên tiếng như cũ, nhưng anh siết chặt cánh tay cô. Hai người sóng vai nhau trở về phòng cho khách.
Tối hôm đó, cô ngủ rất muộn, trằn trọc không yên.
Lợi dụng bóng đêm mờ mịt, cô lén lút nhìn anh đang ngủ say bên cạnh. Rèm cửa sổ trong phòng đã được kéo lại, nên ánh sáng mờ tối, nhưng vẫn có thể phân biệt rõ được đường nét gò má, sống mũi thẳng đứng, cùng với bờ môi mỏng nhưng mềm mại của anh.
Cô không nhịn được tiến lên, khẽ khàng đặt một nụ hôn lên gò má anh. Một cái không đủ, cô lại hôn thêm một cái nữa.
Sau khi hôn hai cái, cô xoay người, lấy điện thoại từ dưới gối ra, mở công cụ tìm kiếm, nhanh tay nhập vào một câu: “Chồng có bệnh kín thì phải làm sao?”
Cô lướt trên màn hình, đọc từng cái bình luận.
Có người nói: Ly hôn.
Cũng có người nói: Phối hợp điều trị.
Còn có người hỏi: Bệnh gì?
Đầu ngón tay Nghiên Thời Thất gãi gãi khóe miệng, cảm thấy hơi rầu rĩ. Cô cũng không biết bệnh gì nữa mà.
Sau lưng cô, khóe miệng của người chồng “có bệnh kín” kia lặng lẽ giật giật một cái, âm thầm thở dài.
Có lẽ, anh nên tới vùng núi Bình Túc một chuyến.
***
Tám giờ sáng ngày hôm sau. WebTru yenOn linez . com
Nghiên Thời Thất mang theo hai vành mắt đen thui đi xuống lầu.
Trong khoảng thời gian này, vì đóng phim mà cô thường thiếu ngủ. Nhưng tối hôm qua là cô ngủ ít nhất.
Ở dưới lầu, Tần Bách Noãn đang ngồi trước bàn ăn bữa sáng, vừa nhìn thấy cô đã cười gọi, “Tiểu Thất, mau tới đây dùng bữa. Chú Tư đâu rồi?”
“Anh ấy đang tắm!” Nghiên Thời Thất uể oải trả lời một câu, đôi mắt cay xè, thật là mệt.
Mới vừa ngồi xuống trước bàn, Tần Bách Noãn đã đưa một ly sữa bò cho cô. Nhìn thấy Nghiên Thời Thất không có tinh thần thì ba giây sau cô đã cười đùa dí dỏm, “Sao vành mắt lại đen đến vậy, tối hôm qua không ngủ ngon sao? Chú Tư này thật là cũng buông thả quá!”
“Khụ khụ khụ...”
Nghiên Thời Thất mới vừa uống một ngụm sữa bò đã bị sặc.
Cô nghĩ, có lẽ chị Ba cũng không biết chuyện anh mắc bệnh kín.
Lãnh Dịch Trì ngồi ở đối diện cắn một miếng bánh mì nướng, quét mắt nhìn sắc mặt mệt mỏi không có tinh thần của Nghiên Thời Thất, rồi lại nhìn vẻ mặt hồng hào của Tần Bách Noãn, anh cảm thấy mất thăng bằng.
Là năng lực của anh không được, hay là chú Tư quá mạnh mẽ?
Trong đầu anh rể nghĩ, nếu như tối nay anh không giày vò Tần Bách Noãn thành dáng vẻ của Nghiên Thời Thất thì anh cũng không xuống giường!