Nghiên Thời Thất bước ra từ trong xe, cô mặc một chiếc váy dự tiệc vai trần lấp lánh ánh sao. Làn da của cô trắng như tuyết, phấn mắt bao phủ lên đôi mắt hoa đào quyến rũ, chiếc môi củ ấu đẹp như rặng mây đỏ hồng.
Cô buông tà váy, đứng im tại chỗ, xương quai xanh đẹp đẽ, cốt cách lung linh. Xương hồ điệp sau lưng giống như con bướm đang muốn tung cánh bay lên.
Vẻ đẹp đích thực không nằm ở lớp da mà cốt cách bên trong, nhưng dù là diện mạo hay xương cốt thì Nghiên Thời Thất đều xuất sắc đến mức làm người khác kinh hãi.
Cô cao một mét bảy mươi lăm, bước trên đôi giày cao gót, sánh đôi cùng Tần Bách Duật. Khí chất của hai người đều trang nhã, cô gái xinh đẹp đoan trang, chàng trai lạnh lùng, điềm tĩnh.
Dường như tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên người họ. Nếu ban nãy có người chỉ trỏ bạn tiệc nữ mà Tần Bách Duật đưa đến thì bây giờ trong mắt bọn họ chỉ còn lại hâm mộ và xúc động.